Chương 38 - Sách Huấn Ca
Nghề thuốc và bệnh tật
1 Hãy tôn trọng thầy thuốc vì mọi người đều cần đến ông, và vì thiên chức lương y là do ĐỨC CHÚA thiết lập.
2 Quả vậy, tài chữa bệnh là do Đấng Tối Cao, ấy là ân tứ Vua Trời ban tặng.
3 Thầy thuốc hiên ngang vì giàu kinh nghiệm, khiến người có địa vị cũng phải nể nang.
4 Thiên Chúa làm cho đất trổ sinh dược liệu; những thứ đó, người khôn chẳng dám coi thường.
5 Chẳng phải nhờ khúc gỗ mà xưa nước ra ngọt khiến cho người ta thấy hiệu năng của khúc gỗ hay sao?
6 Cũng chính Thiên Chúa cho con người được hiểu biết để tôn vinh Người vì những việc lạ Người làm.
7 Nhờ đó, Người chữa lành và chấm dứt cơn đau, còn dược sĩ chỉ làm việc pha chế.
8 Như thế công việc của Người vẫn tiếp tục cho đến khi thiên hạ được an lành.
9 Con ơi, khi đau ốm, con chớ coi thường, nhưng hãy cầu xin ĐỨC CHÚA, Người sẽ chữa lành cho.
10 Hãy từ bỏ lỗi lầm, hành động cho đúng đắn, thanh tẩy tâm hồn sạch mọi tội khiên.
11 Hãy dâng hương thơm và tinh bột làm kỷ vật, rưới mỡ lên lễ phẩm ít nhiều tùy khả năng.
12 Bấy giờ, con sẽ mời thầy thuốc đến, vì cả ông nữa cũng đã được ĐỨC CHÚA dựng nên. Đừng để ông ra đi, phải có ông mới được.
13 Có lúc sức khỏe con ở trong tay các thầy thuốc,
14 vì chính họ cũng cầu xin ĐỨC CHÚA ban cho họ tìm ra phương dược giúp giảm đau, chữa lành nhằm cứu sống người ta.
15 Ai đắc tội với Đấng tạo thành, cầu cho nó mắc bệnh!
Tang chế
16 Con ơi, hãy khóc thương người chết, xướng khúc ai ca như người bị đau khổ dày vò. Hãy chôn cất thế nào cho phải phép, đừng bỏ bê nấm mộ.
17 Hãy vật mình khóc lóc thảm thương, tổ chức ma chay sao cho xứng đáng trong một hai ngày, kẻo người ta dị nghị, sau đó cố sao đừng buồn nữa.
18 Vì nỗi buồn đưa tới cái chết, lòng buồn bã khiến sức lực tiêu hao.
19 Đưa người chết đi chôn, nỗi buồn còn đó, nhưng lòng nào lại muốn suốt đời buồn bã? Chớ để lòng con chìm đắm trong phiền muộn,
20 đừng để lòng con buông theo nỗi buồn, hãy nghĩ tới cái chết mà gạt bỏ tâm trạng ấy đi.
21 Con đừng quên: đã ra đi thì không trở lại; con chẳng làm được chi cho người chết, mà chỉ chuốc lấy họa vào thân.
22 Con hãy nhớ: mệnh ta thế nào, mệnh con cũng vậy, hôm qua là phiên ta, hôm nay đến lượt con.
23 Khi người chết đã yên nghỉ rồi, hãy để tâm trí con nghỉ yên, thôi tưởng nhớ đến họ. Khi linh hồn người chết đã ra đi, con hãy gắng khuây khỏa.
Công việc tay chân
24 Nhờ biết lợi dụng thời giờ rảnh rỗi mà kinh sư đạt được khôn ngoan, ai ít bận việc tay chân, việc đồng áng, thì dễ nên khôn ngoan.
25 Sao có thể nên khôn người nông dân cầm cày cầm cuốc chỉ biết hãnh diện với cây thúc bò, biết điều khiển bò và bắt làm việc, và chỉ biết nói chuyện bò bê?
26 Nó chỉ lo cày sâu cuốc bẫm, thức khuya dậy sớm vỗ béo bò tơ.
27 Cũng thế, mọi thợ mộc, thợ nề, những kẻ đêm ngày chỉ biết lao công, những người thợ khắc dấu cố gắng thay đổi những hình ảnh khác nhau để tâm họa lại sao cho thật giống, rồi thức khuya để hoàn tất công việc.
28 Anh thợ rèn ngồi bên đe cũng thế: chăm chăm chú chú vào thỏi sắt đang gò, hơi lửa bốc lên làm bỏng da cháy thịt, anh làm hùng hục trong sức nóng hỏa lò. Tiếng búa chan chát đập vào tai anh, mắt anh vẫn không rời mẫu mã. Anh chăm chú làm công việc cho xong, không ngại thức khuya để trau chuốt cho hoàn hảo.
29 Anh thợ gốm ngồi làm việc cũng thế, luôn chân đạp bàn xoay, lúc nào cũng lo lắng về công việc mình làm, vì công việc đòi anh tính toán kỹ.
30 Anh lấy tay nhào nặn đất thó, dùng chân đạp cho đất mềm ra, anh chú tâm làm sao cho thật bóng, và thức khuya để dọn sạch lò.
31 Tất cả những người ấy tin tưởng vào đôi tay của họ, người nào cũng khéo léo trong công việc của mình.
32 Không có những người đó, chẳng có thành nào được xây dựng, không có người cư trú, không có kẻ tới lui.
33 Nhưng họ chẳng được mời dự hội nghị nhân dân, không có địa vị gì trong xã hội, họ chẳng được ngồi ghế quan tòa, cũng không hiểu nổi điều tòa phán quyết.
34 Họ thiếu văn hóa, thiếu óc phê bình, không biết nói văn hoa bóng bẩy. Tuy nhiên, họ giữ cho thế giới được trường tồn, dù họ chỉ quan tâm đến công việc trong ngành nghề của họ.