Chương 48 - Sách Ngôn Sứ Giê-rê-mi-a
Các lời sấm lên án Mô-áp
1 Về Mô-áp. ĐỨC CHÚA các đạo binh, Thiên Chúa của Ít-ra-en, phán thế này: Khốn cho Nơ-vô, vì nó đã bị phá tan! Kia-gia-tha-gim phải hổ ngươi, vì đã bị chiếm đóng, thành kiên cố phải mất mặt, vì đã bị phá hủy.
2 Niềm kiêu hãnh của Mô-áp, nay còn đâu! Ở Khét-bôn, người ta mưu toan gây tai họa cho nó: “Nào ta hãy loại nó ra khỏi các dân nước!” Cả Mát-mên nữa, ngươi cũng sẽ bị tiêu vong, bị lưỡi gươm đuổi theo sát gót.
3 Từ Khô-rô-na-gim dội về tiếng la ó: “Tàn phá, đại họa!”
4 Mô-áp bị phá hủy, trẻ em khắp vùng lên tiếng kêu la.
5 Phải, tại đèo Lu-khít, thiên hạ vừa leo vừa nức nở; nơi dốc Khô-rô-na-gim, quân địch nghe tiếng kêu la bại trận:
6 “Trốn đi, liệu mà thoát thân! Hãy bắt chước lừa hoang trong sa mạc!”
7 Vì ngươi đặt tin tưởng vào các việc làm và kho báu của ngươi, nên cả ngươi nữa, ngươi cũng sẽ bị chiếm đóng. Thần Cơ-mốt sẽ đi đày, cùng với hàng tư tế và thủ lãnh của nó.
8 Kẻ tàn phá sẽ vào hết mọi thành, và không thành nào thoát khỏi. Thung lũng sẽ tiêu tan, đồng bằng cũng bị phá hủy, như lời ĐỨC CHÚA phán trước kia.
9 Hãy chắp cánh cho Mô-áp vì nó muốn bay ra. Các thành của nó sẽ nên mối kinh tởm, ở đó chẳng còn ai cư ngụ.
10 (Khốn cho ai lơ là với công việc của ĐỨC CHÚA! Khốn cho kẻ nào không chịu để cho gươm mình vấy máu! )
11 Từ thuở thanh xuân, Mô-áp sống yên hàn, nó nghỉ yên như rượu trên lớp cặn, không bị rót từ bình này sang bình khác: nó không phải đi đày. Cho nên, vị của nó còn nguyên, mùi của nó không thay đổi.
12 Vì thế, sẽ đến ngày - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA - Ta sai đến với nó những người chuyên chắt lọc. Họ sẽ lọc, sẽ đổ hết ra khỏi bình, rồi đập tan cả vò.13 Mô-áp sẽ phải xấu hổ vì thần Cơ-mốt cũng như nhà Ít-ra-en đã phải xấu hổ vì thần Bết Ên, một vị thần được nhà Ít-ra-en tin tưởng.
14 Sao các ngươi dám nói: “Chúng ta là chiến sĩ, là dũng sĩ nơi sa trường”?
15 Mô-áp đã bị phá tan. Người ta tấn công các thành của nó, các tinh binh trẻ phải vào lò sát sinh - sấm ngôn của Đức Vua, ĐỨC CHÚA các đạo binh là danh Người.
16 Cảnh nguy nan của Mô-áp sắp xảy đến, tai họa của nó phút giây đã gần kề.
17 Hãy chia buồn với nó, hỡi mọi lân quốc láng giềng, hỡi mọi người biết danh tiếng nó. Hãy nói: “Sao cây trượng quyền uy, cây gậy huy hoàng như thế mà lại bị bẻ gãy?”
18 Hỡi dân cư ngụ ở Đi-vôn, hãy rời chỗ danh dự xuống nơi khô cằn thiếu nước mà ngồi, vì kẻ tàn phá Mô-áp đã tiến lên đánh ngươi và hủy diệt các thành trì của ngươi.
19 Đứng bên đường mà coi cho kỹ, hỡi dân cư A-rô-e: với chàng thanh niên chạy trốn và cô thiếu nữ thoát nạn, hãy hỏi rằng “việc gì đã xảy ra?”
20 - “Mô-áp phải hổ ngươi, vì bị phá hủy. Nào khóc rú lên, kêu cứu đi! Hãy công bố tại Ác-nôn rằng: Mô-áp đã bị tàn phá!”
21 Án phạt đã giáng xuống vùng đồng bằng, xuống Khô-lôn, Gia-hát, Mê-pha-át,22 xuống Đi-vôn, Nơ-vô, Bết Đíp-la-tha-gim,23 xuống Kia-gia-tha-gim, Bết Ga-mun, Bết Mơ-ôn,24 xuống Cơ-ri-giốt, Bót-ra và mọi thành thị xa gần xứ Mô-áp.
25 “Sừng của Mô-áp bị bẻ gãy, tay của nó bị nát tan!” - Sấm ngôn của ĐỨC CHÚA.
26 Hãy cho Mô-áp uống say túy lúy, vì nó đã lên mày lên mặt với ĐỨC CHÚA. Ước gì nó ngã lăn xuống, ói mửa ra, để nó lại nên một trò cười!27 Khi trước, Ít-ra-en đã chẳng nên trò cười cho ngươi sao? Phải chăng người ta đã không gặp nó giữa quân trộm cướp, để mỗi lần nói đến nó, là ngươi phải lắc đầu đó sao?
28 “Hỡi cư dân Mô-áp, hãy rời bỏ thị thành mà sống chui rúc trong hốc đá. Hãy giống như chim câu làm tổ nơi sườn núi, bên bờ vực thẳm.”
29 Chúng ta đã từng được nghe về thói kiêu căng của Mô-áp, một xứ rất mực kiêu kỳ, về thói tự mãn và tính ngông nghênh ngạo mạn cũng như lòng tự cao của nó.
30 Ta biết - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA - tính nóng nảy, những lời khoác lác ba hoa, cũng như các hành vi bất chính của nó.
31 Bởi thế, vì Mô-áp tôi khóc rú lên, vì toàn thể Mô-áp tôi thảm thiết kêu la, tôi rên siết cho người Kia Khe-rét.
32 Hỡi nho Xíp-ma, ta khóc ngươi hơn là khóc Gia-de. Các nhánh của ngươi vượt qua biển cả, vươn tới tận Gia-de. Kẻ tàn phá xông vào làm hại mùa hái nho hái trái.
33 Niềm vui sướng hân hoan đã biến khỏi vườn cây, khỏi xứ Mô-áp. Ta đã làm cho bồn nho cạn rượu; người đạp nho không còn đạp nho nữa, và tiếng reo hò chẳng còn là tiếng hò reo!
34 Tiếng kêu la của Khét-bôn vang đến En-a-lê, đến tận Gia-hát. Người ta lên tiếng kêu từ Xô-a đến Khô-rô-na-gim và Éc-lát Sơ-li-si-gia, vì ngay cả các dòng suối Nim-rim cũng trở thành nơi hoang vắng.
35 Ta sẽ làm cho ở Mô-áp - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA - không còn ai lên nơi cao đốt hương kính các thần của nó nữa.
36 Bởi thế, vì Mô-áp tâm hồn tôi rung động như tiếng sáo; vì người Kia Khe-rét tâm hồn tôi cũng rung động như tiếng sáo. Thế là chúng dày công ki cóp mà chẳng được hưởng dùng!37 Phải, đầu nào cũng bị cạo trọc, chòm râu nào cũng bị xén, đôi tay nào cũng mang vết rạch, và lưng nào cũng quấn vải thô.38 Trên mọi sân thượng và công trường ở Mô-áp, đâu đâu cũng thấy cảnh tang tóc, vì Ta đã đập tan Mô-áp như chiếc bình không ai ưa nữa - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA.39 Làm sao nó đã bị phá hủy? Khóc rú lên đi! Làm sao Mô-áp đã quay lưng bỏ chạy cách nhục nhã? Mô-áp đã trở nên trò cười và mối kinh hoàng cho mọi xứ lân bang.
40 Vì ĐỨC CHÚA phán như sau: (Này, tựa như chim đại bàng, nó bay lượn, cánh xòe trên Mô-áp.)
41 Thành thị bị chiếm giữ, pháo đài bị đánh bay. (Ngày ấy, lòng dũng sĩ Mô-áp sẽ như dạ đàn bà đau quặn lúc sinh con.)
42 Mô-áp bị hủy diệt, chẳng còn là một dân, vì đã cả gan lên mặt với ĐỨC CHÚA.
43 Này kinh hoàng, hố sâu, dò lưới đang sẵn chờ đợi ngươi, hỡi cư dân Mô-áp - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA.
44 Kẻ thoát nỗi kinh hoàng sẽ sa xuống hố sâu, kẻ ngoi lên khỏi hố lại mắc phải lưới dò, vì Ta sẽ giáng các tai họa này trên Mô-áp vào năm chúng bị trừng phạt - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA.
45 Những người chạy trốn, sức lực suy tàn, dừng chân lại dưới bóng Khét-bôn, nhưng từ Khét-bôn phụt ra ngọn lửa, và từ giữa Xi-khôn, bốc lên đám cháy thiêu hủy màng tang Mô-áp, cũng như sọ của đám hỗn quân.
46 Khốn cho ngươi, Mô-áp hỡi, dân Cơ-mốt mạt vận rồi! Vì con trai ngươi bị người ta đày ải và con gái ngươi cũng bị bắt đi đày.
47 Nhưng sau đó, Ta sẽ đổi vận mạng Mô-áp - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA. Lời tuyên án Mô-áp chấm dứt ở đây.