Chương 6 - Sách Ngôn Sứ Giê-rê-mi-a
Lại nói về cuộc xâm lăng
1 Con cái Ben-gia-min, hãy trốn khỏi Giê-ru-sa-lem. Tại Tơ-cô-a, hãy rúc tù và; trên Bết Ha Ke-rem, hãy giương cao cờ hiệu, vì tai ương đang rình rập từ phương Bắc: thật là một thảm họa lớn lao.
2 Này thiếu nữ Xi-on bao xinh đẹp yêu kiều, ngươi đã đến ngày tận số.
3 Các mục tử dẫn đoàn vật tiến đến Xi-on, chung quanh thành, chúng cắm lều dựng trại, mỗi người chăn dắt đoàn vật của mình.
4 Hãy mở một cuộc thánh chiến tấn công thành. Đứng dậy! Ngay giữa trưa ta cũng tiến đánh. Tiếc thật: Ngày xế mất rồi, bóng chiều đã ngả!
5 Đứng dậy! Đêm về ta cũng tiến đánh, triệt hạ các lâu đài.
6 ĐỨC CHÚA các đạo binh phán như sau: Hãy chặt cây, đắp ụ tiến vào Giê-ru-sa-lem. Phải trừng phạt thành này, vì trong thành chỉ toàn áp bức.
7 Như nước tràn miệng giếng thế nào, gian ác của nó cũng tràn ra như vậy. Khắp nơi trong thành đều nghe chuyện bạo hành, cướp bóc, mở mắt ra là thấy thương tích, khổ đau.
8 Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy nghe lời răn dạy. Nếu không, Ta sẽ lìa bỏ ngươi, sẽ biến ngươi thành nơi hoang vắng, thành đất không người ở.
9 ĐỨC CHÚA các đạo binh phán: Như người mót cây nho, hãy mót cho thật kỹ phần còn sót lại của Ít-ra-en; như một kẻ hái nho, hãy đưa tay ra nữa mà soát kỹ các ngành nho!
10 Tôi sẽ nói với người nào, sẽ phân trần cùng ai để bắt họ phải nghe? Này, tai họ không cắt bì, nên họ không thể chú ý. Này, họ coi lời ĐỨC CHÚA như một trò cười không hứng thú gì cả.
11 Con người tôi tràn ngập cơn phẫn nộ của ĐỨC CHÚA đối với dân; tôi không kìm hãm nổi: Xin cứ trút xuống lũ trẻ thơ ngoài phố, xuống đám thanh niên đang tụ tập. Cả đàn ông lẫn đàn bà, kẻ già nua, người cao niên tuổi tác, đừng để ai thoát khỏi.
12 Nhà cửa, ruộng đồng và thê thiếp của họ sẽ qua tay kẻ khác, vì Ta sẽ thẳng tay với cư dân xứ này - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA!
13 Vì người lớn cũng như trẻ nhỏ, tất cả đều gian tham bớt xén. Ngôn sứ cũng như tư tế, tất cả là một lũ gian phi.
14 Chúng bô bô: “Bình an vô sự”, để xoa dịu thương tích của dân Ta, trong khi chẳng có bình an chi cả.
15 Việc chúng làm thật kinh tởm biết bao, lẽ ra chúng phải biết xấu hổ, nhưng nào chúng có xấu hổ gì đâu, cũng chẳng còn biết ngượng mặt nữa chứ. Cho nên chúng sẽ gục ngã giữa bao kẻ ngã gục. Khi đến thời Ta trị tội chúng, chúng sẽ té nhào, ĐỨC CHÚA phán như vậy.
16 ĐỨC CHÚA phán thế này: Hãy dừng lại trên các nẻo đường mà coi, hãy tìm hiểu những đường xưa lối cũ cho biết đâu là đường ngay nẻo chính, rồi cứ đó mà đi: tâm hồn các ngươi sẽ bình an thư thái. Thế nhưng chúng lại nói: “Chúng tôi chẳng thèm đi!”
17 Ta còn đặt người canh cho chúng: “Hãy chú ý nghe tiếng tù và!” Nhưng chúng nói: “Chẳng chú ý đâu!”
18 Cho nên, hỡi chư dân, hãy nghe cho tỏ, nào công hội, hãy biết cho tường chuyện gì sẽ xảy ra cho chúng.
19 Đất hãy nghe đây: Chính Ta sẽ mang tai họa đến cho dân này: đó là hoa quả của những điều chúng suy tính, vì chúng đã không chú ý đến lời Ta, và lề luật của Ta, chúng đã khinh dể.
20 Ta cần chi nhũ hương từ Sơ-va đưa tới, cần chi cây sậy thơm từ đất xa đem về? Lễ toàn thiêu của các ngươi chẳng làm đẹp lòng Ta chút nào. Lễ hy sinh của các ngươi không làm cho lòng Ta vui thỏa.
21 Cho nên ĐỨC CHÚA phán như sau: Đây, Ta sẽ đặt chướng ngại trước dân này làm cho chúng vấp ngã. Cùng một lượt, cả cha lẫn con, láng giềng và bạn hữu, tất cả đều diệt vong.
22 ĐỨC CHÚA phán thế này: Đây, một dân từ phương Bắc đến, một dân lớn xuất hiện từ tận cùng trái đất.
23 Chúng nắm chắc cung nỏ, gươm đao. Man rợ hung tàn, không mảy may thương xót, chúng ồn ào như biển gào sóng vỗ. Trên lưng ngựa, muôn người như một, chúng sẵn sàng lâm trận tấn công ngươi, thiếu nữ Xi-on hỡi!
24 Hay tin đó, tay chân bủn rủn, nỗi kinh hoàng siết cứng chúng tôi, khiến chúng tôi run khiếp như sản phụ lâm bồn.
25 Đừng ra đồng ruộng, đừng đi ngoài đường, vì gươm đao thù địch gieo kinh hoàng tứ phía.
26 Thiếu nữ dân tôi ơi, quấn vải thô vào mình và lăn trên tro bụi. Hãy khóc than như mất đứa con một, than khóc thế nào cho thật đắng cay, vì kẻ tàn sát chúng ta sẽ thình lình ập xuống.
27 Ta đã đặt ngươi làm người kiểm tra dân Ta, để ngươi biết và kiểm tra tính hạnh chúng.
28 Tất cả đều phản bội, đi đâu vu khống đó, trơ như sắt, như đồng, toàn một lũ phá hoại.
29 Ống bễ thổi phì phò, chì chảy tan trong lửa. Nhưng tôi luyện đến đâu cũng vô ích: Gỉ sét vẫn chẳng chịu bung ra.
30 Thế nên phải gọi họ là “bạc phế thải.” Vì quả thật, ĐỨC CHÚA đã phế thải họ.