Chương 23 - Sách Ngôn Sứ I-sai-a
Chống lại Tia
1 Lời sấm về Tia. Khóc rú lên đi, hỡi những con tàu xứ Tác-sít: thành đã bị tàn phá, chẳng còn nhà cửa, đã hết lối vào! Từ đất Kít-tim, người ta đã báo tin này cho họ.
2 Nín lặng đi, hỡi cư dân miền duyên hải, hỡi thương gia thành Xi-đôn, những kẻ ngươi sai đi đã vượt biển
3 trên mặt nước mênh mông. Hạt gieo ở Si-kho, lúa gặt vùng sông Nin là nguồn lợi của nó. Nó là nơi buôn bán của chư dân.
4 Hãy hổ thẹn, hỡi Xi-đôn, thành trì trên bờ biển, vì biển lên tiếng nói: “Tôi chẳng quặn đau cũng không sinh nở. Tôi đã chẳng nuôi nấng thanh niên, không dưỡng dục thanh nữ.”
5 Tin vừa đến Ai-cập, người người run rẩy khi nghe nói về Tia.
6 Đến Tác-sít khóc rú lên nào, hỡi cư dân miền duyên hải.
7 Phải chăng thành đó chính là nơi các ngươi đã vui cười ầm ĩ, là thành đã có từ thuở xa xưa, đã từng đi chiếm ngụ tận những miền viễn xứ?
8 Ai đã quyết định điều ấy chống lại Tia? Xưa nó đã từng phân phát vương miện, các thương gia của nó từng là những ông hoàng, và con buôn của nó là những kẻ hiển danh trên mặt đất.
9 ĐỨC CHÚA các đạo binh đã quyết định điều ấy để làm nhục mọi đứa cao sang ngạo mạn và hạ bệ mọi kẻ hiển danh trên mặt đất.
10 Con gái Tác-sít hỡi, hãy canh tác đất đai của mình như canh tác lưu vực sông Nin: bến cảng đâu còn nữa.
11 ĐỨC CHÚA đã giơ tay trên biển làm cho các vương quốc phải chuyển lay. Chống lại Ca-na-an, Người truyền lệnh phải triệt phá các pháo đài của nó.
12 Người phán: “Đừng mãi vui chơi nữa, hỡi con gái Xi-đôn, người trinh nữ từng bị hãm hiếp bạo tàn. Hãy trỗi dậy, qua Kít-tim đi! Nhưng ngay tại đó nữa, ngươi chớ hòng sẽ được yên thân.
13 Kìa xứ Can-đê: đâu còn dân nữa. Át-sua đã dành xứ đó cho dã thú sa mạc mất rồi. Xưa kia họ đã từng dựng nhiều tháp canh, tàn phá bao lâu đài dinh thự, nhưng nay đất nước họ đã ra chốn hoang tàn.
14 Khóc rú lên đi, hỡi những con tàu xứ Tác-sít, vì chỗ các ngươi ẩn núp đã bị tàn phá rồi.
15 Bấy giờ, Tia sẽ bị rơi vào quên lãng suốt bảy mươi năm trời - bằng một đời vua. Sau bảy mươi năm ấy, số phận của Tia sẽ đúng với lời ca của người kỹ nữ:
16 “Hỡi người kỹ nữ bị lãng quên, hãy ôm đàn rảo quanh thành phố gảy cho thật hay, hát cho thật nhiều, để thiên hạ lại nhớ đến ngươi.”
17 Sau bảy mươi năm, ĐỨC CHÚA sẽ viếng thăm Tia. Nó sẽ trở lại nghề đi khách kiếm tiền, làm điếm với mọi vương quốc trên thế giới, trên mặt đất này.18 Nhưng tiền lời và tiền đi khách, nó sẽ hiến dâng ĐỨC CHÚA thay vì gom góp để dành. Tiền lời kiếm được sẽ dành cho những ai ở trước nhan ĐỨC CHÚA, để họ ăn no mặc đẹp.