Chương 36 - Sách Ngôn Sứ I-sai-a

PHỤ TRƯƠNG

Cuộc xâm lăng của vua Xan-khê-ríp (2 V 18,13-37; 2 Sb 32,1-19)

1 Năm thứ mười bốn triều vua Khít-ki-gia, vua Át-sua là Xan-khê-ríp tiến lên đánh mọi thành kiên cố của Giu-đa và đã chiếm được.2 Từ La-khít, vua Át-sua sai quan chánh chước tửu cùng với một đạo binh hùng hậu đến gặp vua Khít-ki-gia ở Giê-ru-sa-lem. Viên chánh chước tửu đứng gần kênh dẫn nước vào hồ trên phía đường dẫn tới cánh đồng Thợ Nện Dạ.3 Ra tiếp họ có ông En-gia-kim con ông Khin-ki-gia-hu, đại nội thị thần, cùng với viên ký lục Sép-na và viên quản lý văn khố Giô-ác, con ông A-xáp.4 Viên chánh chước tửu bảo họ: “Hãy nói với vua Khít-ki-gia: đại đế là vua Át-sua phán thế này: Dựa vào niềm tin nào mà ông tin tưởng như thế?5 Ông tưởng rằng trong cuộc chiến, lời nói suông ngoài miệng thay thế được cho mưu kế và sức mạnh sao? Giờ đây ông tin tưởng vào ai mà dám nổi loạn chống ta?6 Hóa ra ông tin tưởng vào cây gậy sậy dập nát là Ai-cập, nó sẽ đâm thủng bàn tay kẻ vịn vào nó! Pha-ra-ô vua Ai-cập là vậy đó đối với mọi kẻ tin tưởng vào ông ta.7 Có thể ông sẽ nói với tôi: “Chúng tôi tin tưởng vào ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa chúng tôi.” Thế chẳng phải Khít-ki-gia đã dẹp bỏ các nơi cao và các bàn thờ của Người đó sao? Ông ta đã chẳng nói với Giu-đa và Giê-ru-sa-lem rằng: “Các ngươi sẽ sụp lạy trước bàn thờ này.”8 Bây giờ, ông hãy đánh cuộc với vua Át-sua chúa thượng tôi: tôi sẽ cho ông hai ngàn con ngựa nếu ông tìm được người cỡi.9 Liệu ông có thể đẩy lui được một người thuộc hạng dở nhất trong nhóm bộ hạ của chúa thượng tôi không? Thế mà ông lại cậy vào Ai-cập để có xe có ngựa!10 Bây giờ, có phải ngoài ý muốn của ĐỨC CHÚA mà ta đã tiến đánh để tàn phá xứ này không? Chính ĐỨC CHÚA đã phán với ta: “Hãy tiến đánh và tàn phá xứ này.”

11 Ông En-gia-kim, ông Sép-na và ông Giô-ác nói với viên chánh chước tửu: “Xin ngài dùng tiếng A-ram mà nói, vì các tôi tớ ngài đây hiểu được. Ngài đừng nói tiếng Giu-đa với chúng tôi kẻo ở trên tường thành nghe được.”

12 Viên chánh chước tửu nói: “Chẳng lẽ chúa thượng tôi sai tôi đến nói những lời như thế với chúa thượng của ông hay với ông sao? Chẳng phải là để nói với những người đang ngồi trên tường thành kia đang phải ăn phân và uống nước tiểu của mình cùng với các ông sao?”

13 Bấy giờ, viên chánh chước tửu đứng thẳng và hô lớn bằng tiếng Giu-đa rằng: “Hãy nghe lời đại đế, vua Át-sua:14 Đức vua phán thế này: Đừng để Khít-ki-gia lừa dối các ngươi. Vì ông ta không thể nào giải thoát các ngươi được.15 Cũng đừng để Khít-ki-gia dụ dỗ các ngươi tin tưởng vào ĐỨC CHÚA khi ông ta nói: Chắc chắn ĐỨC CHÚA sẽ giải thoát chúng ta, và thành này sẽ không bị nộp vào tay vua Át-sua.16 Đừng nghe lời Khít-ki-gia, vì vua Át-sua phán thế này: Hãy làm hòa với ta và ra đây, ai nấy trong các ngươi vẫn được ăn hoa trái trong vườn nho, vườn vả của mình, vẫn được uống nước bể nhà mình,17 cho tới khi ta đến đem các ngươi tới một xứ giống như xứ các ngươi, một xứ có lúa mì và rượu, xứ có bánh và vườn nho.18 Đừng để Khít-ki-gia phỉnh gạt các ngươi rằng: “ĐỨC CHÚA sẽ giải thoát chúng ta.” Hỏi rằng trong các thần của chư dân, đã có vị nào thực sự giải thoát xứ mình khỏi tay vua Át-sua chưa?19 Các thần của Kha-mát và Ác-pát ở đâu? Các thần của Xơ-phác-va-gim ở đâu? Họ có giải thoát được Sa-ma-ri khỏi tay ta chăng?20 Trong tất cả các thần của các xứ, hỏi đã có thần nào cứu được xứ của họ thoát khỏi tay ta chưa? Vậy ĐỨC CHÚA cứu nổi Giê-ru-sa-lem khỏi tay ta sao?”

21 Họ làm thinh, không đáp một lời, vì vua đã ra lệnh: “Các ngươi đừng đáp lại hắn.”22 Ông En-gia-kim, đại nội thị thần, con ông Khin-ki-gia-hu, vào yết kiến vua Khít-ki-gia cùng với ông Sép-na, ký lục, và ông Giô-ác, quản lý văn khố, con ông A-xáp. Họ xé áo mình ra, kể lại cho vua nghe những lời viên chánh chước tửu đã nói.

Chương 35Chương 37
Sách Huấn CaSách Ngôn Sứ Giê-rê-mi-a