Chương 38 - Sách Ngôn Sứ I-sai-a
Vua Khít-ki-gia lâm bệnh và được khỏi (2 Sb 32,24-26; 2 V 20,1-11)
1 Trong những ngày ấy, vua Khít-ki-gia lâm bệnh nguy tử. Ngôn sứ I-sai-a con ông A-mốc đến gặp vua và nói: “ĐỨC CHÚA phán thế này: Hãy lo thu xếp việc nhà, vì ngươi chết chứ không sống nổi đâu.”2 Vua Khít-ki-gia quay mặt vào tường và cầu nguyện với ĐỨC CHÚA như sau:3 “Ôi lạy ĐỨC CHÚA, xin Ngài nhớ cho, con đã trung tín và thành tâm bước đi trước nhan Ngài, đã thi hành điều đẹp mắt Ngài.” Rồi vua Khít-ki-gia khóc, khóc thật to.
4 Bấy giờ, có lời ĐỨC CHÚA phán với ông I-sai-a rằng:5 “Hãy đi nói với Khít-ki-gia: ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của Đa-vít tổ tiên ngươi, phán thế này: Ta đã nghe lời ngươi cầu nguyện, Ta đã thấy nước mắt của ngươi. Này, Ta sẽ cho ngươi sống thêm mười lăm năm nữa.6 Ta sẽ giải thoát ngươi cùng với thành này khỏi tay vua Át-sua, sẽ che chở thành này.”
21 Ông I-sai-a nói: “Lấy một cái bánh vả cà vào chỗ ung nhọt thì vua sẽ sống.”22 Vua Khít-ki-gia nói: “Cứ dấu nào mà biết tôi sẽ lên được nhà ĐỨC CHÚA?”7 Ông I-sai-a trả lời: “Đây là dấu ĐỨC CHÚA ban cho ngài, chứng tỏ ĐỨC CHÚA sẽ thực hiện điều Người đã phán:8 Này, bóng mặt trời đã ngả trên các bậc thang vua A-khát đã xây, Ta sẽ cho lui lại mười bậc.” Quả vậy, bóng mặt trời đã lui lại mười bậc trong số các bậc thang nó đã chiếu xuống.
Bài ca của vua Khít-ki-gia
9 Bài ca Khít-ki-gia, vua Giu-đa, đã sáng tác khi ông lâm bệnh và sau đó khi ông được qua khỏi:
10 Tôi có nói: nửa cuộc đời dang dở mà đã phải ra đi, bao tháng năm còn lại, giam tại cửa âm ty.
11 Tôi có nói: chẳng còn được thấy ĐỨC CHÚA ở trên cõi dương gian, hết nhìn thấy con người đang sống nơi trần thế.
12 Nhà tôi ở đã bị giật tung, và đem đi như lều mục tử. Lạy Chúa, con như người thợ dệt, đang mải dệt đời mình, bỗng nhiên bị tay Chúa cắt đứt ngay hàng chỉ. Từ sáng tới khuya, Chúa làm con hao mòn sinh lực.
13 Tới lúc bình minh, con vẫn kêu gào, như bị sư tử nghiền nát thịt xương. Từ sớm tới khuya, Chúa làm con hao mòn sinh lực.
14 Con thở than như nhạn kêu chim chíp, con rầm rì chẳng khác bồ câu; nhìn lên Chúa mãi, mắt con đã hoen mờ. Lạy Chúa, sức con nay đã kiệt, xin Ngài thương cứu giúp.
15 Tôi sẽ ngỏ lời, sẽ nói sao đây? Vì điều đó, chính Người đã thực hiện. Suốt đời tôi lê bước, tâm hồn đầy những nỗi đắng cay.
16 Lạy Chúa, ngày tháng đời con là của Chúa, sự sống linh hồn con thuộc về Ngài. Xin chữa lành và cho con được sống.
17 Nay muôn vàn cay đắng đã hóa nên an bình, vì chính Ngài đã cứu con khỏi hố diệt vong, vất bỏ sau lưng mọi lỗi lầm con phạm.
18 Vì ở chốn tử vong, không người ca tụng Chúa, và trong nơi âm phủ, chẳng ai ngợi khen Ngài. Kẻ xuống mồ cũng dứt niềm trông cậy vào lòng Chúa tín trung.
19 Chỉ người sống, vâng chỉ người sống mới ca tụng Ngài như thể con nay. Người cha sẽ dạy cho con cái rõ Ngài là Đấng tín trung.
20 Lạy ĐỨC CHÚA, xin Ngài thương cứu độ. Rồi chúng con sẽ ngày ngày xướng họa đàn ca trong nhà ĐỨC CHÚA, suốt cả cuộc đời.