Chương 57 - Sách Ngôn Sứ I-sai-a
1 Người công chính tiêu vong, thế mà chẳng ai lưu tâm đến; người hiếu nghĩa bị cất đi mà chẳng ai hay rằng: chính vì sự gian ác mà người công chính bị cất đi:
2 họ bước vào cõi phúc bình an. Kẻ dõi theo đường ngay nẻo chính sẽ nghỉ ngơi trên giường của mình.
Chống lại việc thờ ngẫu tượng
3 Phần các ngươi, hỡi những kẻ chuyên nghề bói toán, hỡi giống nòi dâm đãng ngoại tình, hãy đến cả đây!
4 Này các ngươi nhạo cười ai vậy? Các ngươi mở miệng, le lưỡi chống lại ai? Há các ngươi không phải là con của tội ác, là nòi giống của gian dối hay sao?
5 Các ngươi đú đởn bên gốc vân hương, dưới mọi lùm cây xanh, sát tế trẻ con gần khe suối, trong những hốc đá sâu.
6 Gia tài của ngươi là đá cuội khe suối, đá cuội đó chính là phần sản nghiệp của ngươi. Ngươi còn làm lễ tưới và tiến dâng lễ phẩm cho chúng. Có phải vì thế mà Ta nguôi giận chăng?
7 Trên núi cao sừng sững, ngươi đã kê giường nằm; ngươi lại còn lên đó đem lễ tế tiến dâng.
8 Sau cánh cửa, sau khung cửa, ngươi đã đặt kỷ vật ngươi thờ. Quả vậy, ngươi lìa bỏ Ta, ngươi tự lột trần, leo lên giường, chơi bời thỏa thích, vừa giao du với tượng thần ngươi ưa chuộng, vừa nhìn ngắm bia thờ.
9 Ngươi mang theo dầu, đi đến với Me-léc, ngươi phung phí thuốc thơm, phái các sứ giả của ngươi đến tận phương xa và đưa chúng xuống tận âm phủ.
10 Ngươi rong ruổi khắp nơi đến mệt mỏi mà không bảo là mình đã uổng công. Ngươi thấy mình sung sức, nên không ngừng không nghỉ.
11 Ngươi còn lo còn sợ gì ai nữa, ngươi quả là dối trá. Trí ngươi đâu còn nhớ đến Ta, lòng ngươi đâu còn chỗ cho Ta! Có phải vì từ lâu Ta làm thinh không nói mà ngươi không kính sợ Ta chăng?
12 Ta đây sắp công bố sự công chính của ngươi và các việc ngươi làm. Những việc ấy ích gì cho ngươi?
13 Khi ngươi kêu cứu, thì những gì ngươi đã tập hợp cứ việc giải thoát ngươi! Một cơn gió cuốn, một làn hơi thổi sẽ đem chúng đi hết. Còn ai nương ẩn nơi Ta, sẽ được đất làm gia nghiệp, và được núi thánh của Ta làm sở hữu.
Kẻ nghèo hèn được ơn cứu độ
14 Có lời rằng: “Hãy mở đường khai lối, và san cho bằng phẳng, dẹp bỏ mọi chướng ngại trên đường nẻo dân Ta.
15 Bởi vì Đấng muôn trùng cao cả, Đấng ngự chốn vĩnh hằng, Đấng mang danh chí thánh, Người phán như sau: Ta ngự chốn cao vời và thánh thiện, nhưng vẫn ở với tâm hồn khiêm cung tan nát, để ban sức sống cho tâm hồn những kẻ khiêm cung, và ban sinh lực cho những cõi lòng tan nát.
16 Vì Ta chẳng trách cứ luôn luôn, không giận hờn mãi mãi, kẻo hơi thở mọi sinh linh chính Ta làm ra, trước mặt Ta, sẽ phải lụi tàn.
17 Vì tội nó ham lợi mà Ta giận dữ, Ta đã đánh nó, đã ẩn mặt trong cơn giận dữ, nhưng nó vẫn ngỗ nghịch, theo con đường nó muốn.
18 Những nẻo đường nó đi, Ta đều thấy cả, nhưng Ta sẽ chữa nó cho lành, sẽ dẫn nó đi và cho nó đầy tràn an ủi; còn những kẻ khóc thương nó,
19 Ta sẽ làm cho môi miệng chúng hoan ca: “Bình an! Bình an cho khắp xa gần! ĐỨC CHÚA phán: Ta sẽ chữa lành cho nó.”
20 Nhưng phường gian ác như biển động không thể lặng yên, sóng nước cuộn lên những bùn và cặn.
21 Thiên Chúa của tôi phán: “Phường độc ác gian tà không được hưởng bình an.”