Chương 63 - Sách Ngôn Sứ I-sai-a
Xét xử các dân tộc
1 Kìa ai từ Ê-đôm đến, từ Bót-ra về, mặc trang phục đỏ thắm? Kìa ai mang y phục rực rỡ, đang bước tới đầy lẫm liệt oai phong? - Chính là Ta, Ðấng phán dạy theo lẽ công minh, Ðấng mạnh thế ban ơn cứu độ.
2 - Tại sao y phục Ngài lại đỏ? Trang phục Ngài như áo người đạp bồn nho?
3 - Duy mình Ta, Ta đạp nơi bồn ép, và trong các dân chẳng một người nào ở với Ta. Ta đã đạp nát chúng trong lúc thịnh nộ, đã giày xéo chúng trong cơn lôi đình; nước ép từ nơi chúng bắn vọt lên trang phục của Ta, và toàn bộ y phục của Ta, Ta đã làm nhơ bẩn.
4 Vì một ngày báo phục, lòng Ta đã quyết, và năm cứu chuộc của Ta đã đến rồi.
5 Ta nhìn xem: không một người trợ giúp! Ta kinh ngạc: chẳng người nào đỡ nâng! Khi ấy cánh tay Ta đã cứu Ta, và cơn lôi đình của Ta đã phù trợ Ta.
6 Ta đã giẫm nát các dân trong lúc thịnh nộ, Ta đã đập tan chúng giữa cơn lôi đình. Ta đã làm cho máu chúng chảy tràn mặt đất.
Suy niệm về lịch sử Ít-ra-en
7 Tôi xin nhắc lại ân nghĩa Ðức Chúa, dâng lời ca tụng Ðức Chúa, vì tất cả những gì Ðức Chúa đã thực hiện cho chúng tôi vì lòng nhân hậu lớn lao của Người đối với nhà Ít-ra-en, vì những gì Người đã thực hiện, bởi lòng Người đầy thương xót và lắm nghĩa giàu ân.
8 Người đã phán: “Thật, chúng là dân của Ta, là những đứa con không biết lừa dối!” Và đối với họ, Người đã là một vị cứu tinh,
9 trong mọi cơn quẫn bách. Không phải là một sứ giả hay một thiên thần đã cứu thoát họ, nhưng là chính tôn nhan Người. Vì yêu mến và thương cảm, chính Người đã chuộc họ về, đã vực họ dậy và mang họ đi suốt thời gian quá khứ.
10 Nhưng chính họ đã nổi loạn, đã làm phiền thần khí thánh của Người, nên đối với họ, Người trở nên kẻ thù, và đích thân giao chiến chống lại họ.
11 Bấy giờ, dân Người nhớ lại thời quá khứ, thời ông Mô-sê. Ðâu rồi Ðấng đã đưa vị mục tử đàn chiên của Người lên từ biển? Ðâu rồi Ðấng đã đặt nơi ông thần khí thánh của Người,
12 Ðấng cho cánh tay vinh hiển của Người đi bên hữu ông Mô-sê, Ðấng rẽ nước ra trước mặt họ, để lưu danh muôn đời,
13 Ðấng cho họ đi qua giữa lòng vực thẳm như ngựa đi trong sa mạc hoang vu? Họ đã không vấp ngã.
14 Thần khí Ðức Chúa đã đưa họ về chốn nghỉ ngơi, như bò bê đi xuống thung lũng. Ngài đã dẫn dắt đoàn dân Ngài như thế đó, để danh Ngài được vinh hiển lẫy lừng.
15 Xin đưa mắt nhìn xem, từ trời cao thẳm, từ thánh cung vinh hiển của Ngài. Nào đâu tình thương nồng nhiệt và hùng khí dũng mãnh, nào đâu những rạo rực của lòng Ngài? Chẳng lẽ Ngài không còn động lòng thương con nữa?
16 Quả chính Ngài là Cha chúng con! Chúng con không được ông Áp-ra-ham biết đến, không được ông Ít-ra-en nhìn nhận, còn Ngài, lạy Ðức Chúa, Ngài mới là Cha, là Ðấng cứu chuộc chúng con: đó là danh Ngài từ muôn thuở.
17 Lạy Ðức Chúa, tại sao Ngài lại để chúng con lạc xa đường lối Ngài? Tại sao Ngài làm cho lòng chúng con ra chai đá, chẳng còn biết kính sợ Ngài? Vì tình thương đối với tôi tớ là các chi tộc thuộc gia nghiệp của Ngài, xin Ngài mau trở lại.
18 Trong một thời gian ngắn, dân thánh được thừa hưởng gia tài, nhưng thánh điện Ngài đã bị thù địch chúng con giày xéo.
19 Từ lâu rồi, chúng con là những kẻ không còn được Ngài cai trị, không còn được cầu khẩn danh Ngài. Phải chi Ngài xé trời mà ngự xuống, cho núi non rung chuyển trước Thánh Nhan.