Chương 21 - Sách Sa-mu-en 1
1 Ông Ða-vít đứng dậy và ra đi, còn ông Giô-na-than thì trở về thành.
Ông Ða-vít dừng lại ở Nốp
2 Ông đến Nốp gặp tư tế A-khi-me-léc. Ông A-khi-me-léc run sợ ra đón ông Ða-vít và hỏi ông: “Sao ông chỉ có một mình, không ai đi theo?”3 Ông Ða-vít nói với tư tế A-khi-me-léc: “Ðức vua đã giao cho tôi một nhiệm vụ và bảo tôi: “Không ai được biết gì về sứ mệnh và nhiệm vụ ta giao cho ngươi. Các đầy tớ thì tôi đã hẹn đến chỗ kia rồi.4 Bây giờ ông có sẵn gì không? Xin ông cho tôi năm cái bánh hay có gì cũng được.”5 Tư tế trả lời ông Ða-vít rằng: “Tôi không có sẵn bánh thường, chỉ có bánh thánh hiến, miễn là các đầy tớ đã giữ mình, không gần gũi đàn bà.”
6 Ông Ða-vít trả lời tư tế rằng: “Phải, chúng tôi bị cấm không được gần gũi đàn bà, như xưa nay, mỗi khi tôi ra trận: các đầy tớ đã giữ thân thể cho được thánh. Ðây là một chuyến đi thường, nhưng quả thật hôm nay họ đã giữ thân thể cho được thánh.”7 Bấy giờ, tư tế cho ông của thánh, vì ở đó không có bánh nào khác ngoài bánh tiến, thứ bánh đặt trước nhan ĐỨC CHÚA, mà người ta lấy đi để đặt bánh nóng vào, trong ngày thay bánh.
8 Chính hôm ấy, ở đó có một người trong các bề tôi vua Sa-un, bị giữ lại trước nhan ĐỨC CHÚA. Nó tên là Ðô-ếch, người Ê-đôm, và đứng đầu các người chăn chiên của vua Sa-un.
9 Ông Ða-vít nói với ông A-khi-me-léc: “Ông không có sẵn ở đây một cây giáo hay một thanh gươm ư? Tôi đã không mang theo cả gươm lẫn vũ khí của tôi, vì việc của đức vua quá khẩn cấp!”10 Tư tế nói: “Có thanh gươm của tên Go-li-át người Phi-li-tinh, ông đã hạ tại thung lũng Cây Vân Hương; thanh gươm đó ở kia, bọc trong một áo choàng, đàng sau ê-phốt. Nếu ông muốn lấy, thì cứ lấy, vì ngoài nó ra, ở đây không có gươm nào khác.” Ông Ða-vít nói: “Ðó là thanh gươm có một không hai. Ông hãy đưa cho tôi.”
Ông Ða-vít đến với người Phi-li-tinh
11 Ông Ða-vít lên đường và ngày hôm đó trốn vua Sa-un. Ông đến gặp A-khít, vua thành Gát.12 Triều thần vua A-khít thưa với vua: “Tên này chẳng phải là Ða-vít, vua xứ đó sao? Người ta đã chẳng múa nhảy hát mừng nó rằng: “Vua Sa-un hạ được hàng ngàn, ông Ða-vít hàng vạn”?”
13 Ông Ða-vít suy nghĩ về những lời ấy, và sợ A-khít, vua thành Gát lắm.14 Bấy giờ, ông giả dại trước mắt chúng, và trong tay chúng, ông làm bộ khùng: ông viết nguệch ngoạc trên các cánh cửa và để dãi chảy xuống râu.
15 Vua A-khít bảo triều thần: “Ðấy các ngươi thấy nó là một thằng điên. Tại sao các ngươi lại đưa nó đến với ta?16 Ta đâu thiếu người điên mà các ngươi còn đưa tên này đến để nó làm thằng điên bên ta? Tên này mà lại vào nhà ta ư?