Chương 28 - Sách Sa-mu-en 1
Người Phi-li-tinh đi đánh Ít-ra-en
1 Thời ấy, người Phi-li-tinh tập hợp quân đội để ra trận giao chiến với Ít-ra-en. Vua A-khít nói với ông Ða-vít: “Ông phải biết rằng ông và người của ông sẽ ra quân với tôi.”2 Ông Ða-vít nói với vua A-khít: “Thế thì ngài sẽ biết tôi tớ ngài làm được gì.” Vua A-khít bảo ông Ða-vít: “Vậy tôi sẽ đặt ông làm người hộ vệ tôi suốt đời.”
Vua Sa-un và bà đồng bóng tại Ên Ðo
3 Ông Sa-mu-en đã qua đời, toàn thể Ít-ra-en đã cử hành tang lễ cho ông và chôn cất ông ở Ra-ma, thành của ông. Vua Sa-un trục xuất các người đồng bóng và thầy bói ra khỏi xứ.
4 Người Phi-li-tinh tập hợp lại và đến đóng trại ở Su-nêm. Vua Sa-un tập hợp toàn thể Ít-ra-en, và họ đóng trại ở Ghin-bô-a.5 Vua Sa-un thấy trại của người Phi-li-tinh thì sợ và tim ông đập mạnh.6 Ông thỉnh ý ĐỨC CHÚA nhưng ĐỨC CHÚA không trả lời, dù bằng giấc mộng, bằng thẻ u-rim, hay qua trung gian ngôn sứ.7 Vua Sa-un bảo triều thần: “Hãy tìm cho ta một bà đồng bóng, để ta thỉnh ý bà ấy.” Triều thần nói với vua: “Thưa có một bà đồng bóng ở Ên Ðo.”
8 Vua Sa-un cải trang, mặc áo khác rồi ra đi, có hai người cùng đi với vua. Ðang đêm, họ đến nhà người đàn bà, và vua nói: “Xin bà ngồi đồng mà bói cho tôi, và hãy gọi lên cho tôi người tôi sẽ nói cho bà biết.”9 Người đàn bà nói với vua: “Này chính ông biết điều vua Sa-un đã làm: vua đã diệt trừ các người đồng bóng và các thầy bói trong xứ. Vậy tại sao ông lại gài bẫy hại tôi để làm cho tôi phải chết?”10 Vua Sa-un lấy ĐỨC CHÚA mà thề với bà ấy: “Có ĐỨC CHÚA hằng sống, tôi xin thề rằng bà sẽ không mắc lỗi trong việc này.”11 Người đàn bà nói: “Tôi phải gọi ai lên cho ông?” Vua trả lời: “Bà gọi ông Sa-mu-en lên cho tôi.”
12 Người đàn bà trông thấy ông Sa-mu-en và rú lên. Người đàn bà nói với vua Sa-un: “Tại sao ngài lại đánh lừa tôi? Ngài là vua Sa-un!”13 Vua nói với bà: “Ðừng sợ! Bà đã trông thấy gì?” Người đàn bà trả lời vua Sa-un: “Tôi đã trông thấy một thần linh đang từ đất đi lên.”14 Vua hỏi: “Hình dáng thế nào?” Bà đáp: “Một cụ già đi lên, mình quấn áo choàng.” Vua Sa-un biết đó là ông Sa-mu-en, liền sấp mặt sát đất mà lạy.15 Ông Sa-mu-en hỏi vua Sa-un: “Tại sao ngài lại gọi tôi lên mà quấy rầy tôi?” Vua Sa-un trả lời: “Tôi lâm vào cảnh rất ngặt nghèo. Người Phi-li-tinh đang giao chiến với tôi, và Thiên Chúa đã rời khỏi tôi: Người không trả lời tôi nữa, dù qua trung gian ngôn sứ, hay qua giấc mộng. Vậy tôi đã gọi ông, để ông cho tôi biết tôi phải làm gì.”16 Ông Sa-mu-en nói: “Tại sao ngài thỉnh ý tôi, trong khi ĐỨC CHÚA đã rời khỏi ngài và đã trở nên thù địch với ngài?17 ĐỨC CHÚA đã hành động như Người đã dùng tôi mà phán: ĐỨC CHÚA đã giật vương quyền ra khỏi tay ngài và ban cho một người khác là Ða-vít.18 Bởi vì ngài đã không nghe tiếng ĐỨC CHÚA và đã không trút cơn thịnh nộ của Người xuống A-ma-lếch, cho nên hôm nay ĐỨC CHÚA đã xử với ngài như thế.19 Cùng với ngài, ĐỨC CHÚA sẽ trao cả Ít-ra-en nữa vào tay người Phi-li-tinh. Ngày mai, ngài và các con trai ngài sẽ ở với tôi. Cả quân đội Ít-ra-en nữa, ĐỨC CHÚA cũng sẽ trao vào tay người Phi-li-tinh.”
20 Lập tức vua Sa-un ngã sóng sượt xuống đất: vua quá sợ hãi vì lời ông Sa-mu-en nói. Hơn nữa, vua không còn sức, vì suốt ngày suốt đêm hôm ấy đã không ăn gì.21 Người đàn bà đến bên vua Sa-un và thấy vua quá kinh hoàng thì nói với vua: “Ngài coi, nữ tỳ ngài đã nghe theo ngài. Tôi đã liều mạng và vâng nghe những lời ngài truyền cho tôi.22 Vậy bây giờ, xin ngài cũng vui lòng nghe theo nữ tỳ ngài: tôi xin dọn cho ngài miếng bánh, và xin ngài ăn để có sức tiếp tục lên đường.”23 Vua từ chối và nói: “Ta sẽ không ăn đâu.” Các người theo hầu cũng như người đàn bà nài nỉ vua, nên vua nghe theo họ. Vua trỗi dậy từ dưới đất và ngồi lên giường.24 Người đàn bà có một con bê béo trong nhà. Bà vội vàng làm thịt, lấy bột mà nhồi, rồi nướng bánh không men.25 Bà dọn ra trước mặt vua Sa-un và trước mặt các người theo hầu vua. Họ ăn rồi đứng dậy và đi ngay đêm ấy.