Sách Sa-mu-en 2
Nguyên văn theo Kinh Thánh Cựu Ước Công Giáo, bản dịch của Nhóm Các Giờ Kinh Phụng Vụ. Phần audio do Giu-se Định và Ma-ri-a Kim Hồi, cùng các anh chị em thanhlinh.net thực hiện.
Sách Sa-mu-en 2 là một cuốn sách nằm trong Kinh Thánh Cựu Ước. Sách gồm có 24 chương, không rõ tác giả là ai. Thời gian viết vào khoảng năm 930-517 TCN, thời gian được tường thuật trong sách vào khoảng năm 1010-970 TCN.
Chương 1
Ông Ða-vít nghe tin vua Sa-un chết
1 Sau khi vua Sa-un chết, ông Ða-vít đánh thắng người A-ma-lếch trở về, và ở lại Xích-lắc hai ngày.2 Sang ngày thứ ba, có một người từ trại, từ bên vua Sa-un đến, áo quần xé rách, đầu thì rắc đất. Khi đến gần ông Ða-vít, anh ta sấp mình xuống đất và sụp lạy.3 Ông Ða-vít hỏi anh: “Anh từ đâu đến?” Anh trả lời ông: “Tôi đã chạy thoát từ trại Ít-ra-en.”4 Ông Ða-vít nói với anh: “Chuyện gì đã xảy ra? Kể lại cho tôi đi!” Anh nói: “Dân đã bỏ chiến trường mà chạy trốn; nhiều người trong dân tử trận, cả vua Sa-un và con vua là ông Giô-na-than cũng đã chết.”
5 Ông hỏi người thanh niên đưa tin cho ông: “Làm sao anh biết được vua Sa-un và con vua là ông Giô-na-than đã chết?”6 Người thanh niên đưa tin cho ông trả lời: “Tình cờ tôi ở trên núi Ghin-bô-a và thấy vua Sa-un đang tựa vào cây giáo của vua, có chiến xa và kỵ binh bám sát vua.7 Vua quay lại, thấy tôi và gọi tôi. Tôi thưa: “Dạ, tôi đây!”8 Vua hỏi tôi: “Ngươi là ai?” Tôi thưa: “Tôi là người A-ma-lếch.”9 Vua bảo tôi: “Ngươi hãy đứng bên ta và kết liễu đời ta, vì ta bị choáng váng, mặc dầu sinh lực vẫn còn nguyên vẹn nơi ta.”10 Vậy tôi đứng bên vua và kết liễu đời vua, vì biết rằng vua sẽ không sống được sau khi thất trận. Tôi đã lấy huy hiệu trên đầu vua và cái vòng trên cánh tay vua và đem lại đây cho chúa thượng.”
11 Ông Ða-vít nắm lấy áo mình mà xé ra, tất cả những người ở với ông cũng vậy.12 Họ cử hành tang lễ, khóc lóc và ăn chay cho đến chiều để tỏ lòng thương tiếc vua Sa-un và ông Giô-na-than, con vua, thương tiếc dân Ðức Chúa và nhà Ít-ra-en, vì những người này đã ngã gục dưới lưỡi gươm.
13 Ông Ða-vít hỏi người thanh niên báo tin cho ông: “Ngươi quê ở đâu?” Anh đáp: “Tôi là con một người ngoại kiều A-ma-lếch.”14 Ông Ða-vít nói với anh: “Ngươi không sợ sao mà dám tra tay sát hại người Ðức Chúa đã xức dầu tấn phong?”15 Ông Ða-vít gọi một trong các đầy tớ và nói: “Lại gần mà giết nó đi.” Người này đâm anh ta và anh ta chết.16 Ông Ða-vít bảo anh ta: “Máu ngươi đổ xuống đầu ngươi, vì chính miệng ngươi đã cáo tội ngươi, khi ngươi nói: “Chính tôi đã kết liễu cuộc đời của người Ðức Chúa đã xức dầu tấn phong”.”
Ông Ða-vít làm văn tế khóc vua Sa-un và ông Giô-na-than
17 Bấy giờ, ông Ða-vít đọc bài văn tế này khóc vua Sa-un và ông Giô-na-than, con vua.18 Ông nói: Ðể dạy cho con cái Giu-đa. Bài Cây Cung, được ghi chép trong sách Người Công Chính.
19 “Hỡi Ít-ra-en, trên các đồi của ngươi, những người con ưu tú đã bỏ mình. Than ôi! Anh hùng nay ngã gục!
20 Các người đừng báo tin cho thành Gát, đừng công bố trong các phố phường Át-cơ-lôn, kẻo con gái người Phi-li-tinh vui mừng, con gái bọn không cắt bì hớn hở!
21 Hỡi núi đồi Ghin-bô-a, ước gì trên các ngươi chẳng còn mưa rơi sương đọng, chẳng còn những cánh đồng phì nhiêu, vì tại đó khiên thuẫn các anh hùng đã bị vứt bỏ! Khiên thuẫn của Sa-un không được bôi dầu,
22 nhưng vấy máu những người bị đâm, dính mỡ các anh hùng; cây cung của Giô-na-than không lùi lại, thanh gươm của Sa-un không trở về vô hiệu quả.
23 Sa-un và Giô-na-than, ôi những con người dễ thương, dễ mến, sống chẳng xa nhau, chết cũng chẳng rời, nhanh hơn chim bằng, mạnh hơn sư tử!
24 Thiếu nữ Ít-ra-en hỡi, hãy khóc Sa-un, người đã mặc cho các cô vải điều lộng lẫy, đính trên áo các cô đồ trang sức bằng vàng.
25 Than ôi! Các anh hùng đã ngã gục giữa lúc giao tranh! Trên các đồi của ngươi, Giô-na-than đã bỏ mình!
26 Giô-na-than, anh hỡi, lòng tôi se lại vì anh! Tôi thương anh biết mấy! Tình anh đối với tôi thật diệu kỳ hơn cả tình nhi nữ.
27 Than ôi! Anh hùng nay ngã gục, võ khí đã tan tành!”