Chương 18 - Sách Sa-mu-en 2
Phe Áp-sa-lôm bại trận
1 Vua Đa-vít duyệt đám quân binh theo ông và đặt những người chỉ huy một ngàn, chỉ huy một trăm quân, để điều khiển họ.2 Vua Đa-vít sai quân binh đi: một phần ba giao cho ông Giô-áp, một phần ba giao cho ông A-vi-sai, là con bà Xơ-ru-gia và là em ông Giô-áp, một phần ba giao cho ông Ít-tai, người Gát. Vua nói với quân binh: “Ta sẽ đích thân ra trận với các ngươi.”3 Nhưng quân binh nói: “Ngài không được ra trận; vì nếu chúng tôi chạy trốn, người ta sẽ không để tâm đến chúng tôi, nếu một nửa số chúng tôi chết, người ta sẽ không để tâm đến chúng tôi, còn ngài, ngài bằng mười ngàn người chúng tôi; vậy tốt hơn là ngài cứ ở trong thành mà tiếp viện chúng tôi.”4 Vua nói với họ: “Ta sẽ làm điều các ngươi coi là tốt.” Vua đứng ở bên cửa thành, trong khi quân binh kéo ra từng đơn vị một trăm, một ngàn.5 Vua ra lệnh cho ông Giô-áp, ông A-vi-sai và ông Ít-tai rằng: “Vì ta, hãy nhẹ tay với cậu Áp-sa-lôm!” Toàn thể quân binh nghe thấy vua ra lệnh cho tất cả các tướng về Áp-sa-lôm.
6 Quân binh ra ngoài đồng nghênh chiến với Ít-ra-en, và cuộc giao tranh xẩy ra trong rừng Ép-ra-im.7 Tại đó, quân binh Ít-ra-en bị bề tôi vua Đa-vít đánh bại. Hôm ấy là một ngày đại bại: hai mươi ngàn người chết tại đó.8 Cuộc giao tranh tản ra khắp xứ, và ngày hôm ấy quân binh chết vì rừng nhiều hơn là chết vì gươm.
Áp-sa-lôm chết
9 Áp-sa-lôm bị bề tôi vua Đa-vít bắt gặp. Áp-sa-lôm đang cưỡi con la đi vào dưới một cây vân hương lớn, cành lá chằng chịt. Đầu y mắc vào cây vân hương và y bị treo giữa trời và đất, còn con la y cưỡi thì đi mất.10 Một người trông thấy và báo tin cho ông Giô-áp: “Này, tôi thấy Áp-sa-lôm treo trên một cây vân hương.”11 Ông Giô-áp nói với người đã báo tin cho ông: “Này, anh đã thấy, sao anh không hạ nó ngay tại chỗ? Như thế, hẳn ta đã phải cho anh ba lượng bạc và một cái thắt lưng rồi!”12 Người kia nói với ông Giô-áp: “Giả như người ta cân ngay vào tay tôi ba trăm lượng bạc, tôi cũng không dám ra tay hại hoàng tử, vì chính tai chúng tôi đã nghe đức vua ra lệnh cho ông, ông A-vi-sai và ông Ít-tai rằng: “Dù là ai đi nữa, các người cũng phải giữ gìn cậu Áp-sa-lôm!13 Cho dù tôi liều mạng làm điều thất trung ấy, thì cũng chẳng có gì giấu được đức vua, còn ông, ông sẽ đứng xa.”14 Ông Giô-áp nói: “Tôi không mất thời giờ với anh như thế nữa”, rồi ông cầm lấy ba cây thương trong tay, đâm vào tim Áp-sa-lôm, khi y vẫn còn sống, treo trên cây vân hương.15 Rồi mười thanh niên, người hầu cận của ông Giô-áp, xúm lại đánh Áp-sa-lôm và giết y.
16 Ông Giô-áp cho thổi tù và, cùng lúc đó quân binh thôi không đuổi theo Ít-ra-en nữa, vì ông Giô-áp đã giữ quân binh lại.17 Người ta đem Áp-sa-lôm quăng vào một cái hố lớn trong rừng, rồi chất một đống đá rất lớn lên trên. Toàn thể Ít-ra-en đã chạy trốn, ai nấy về lều mình.
18 Khi còn sống, Áp-sa-lôm đã khởi công dựng cho mình một tấm bia trong thung lũng Nhà Vua, vì y tự bảo: “Tôi không có con trai để lưu truyền tên tuổi.” Y đã lấy tên mình mà đặt cho tấm bia ấy. Người ta còn gọi là “đài Áp-sa-lôm” cho đến ngày nay.
Vua Đa-vít được tin Áp-sa-lôm chết
19 A-khi-ma-át, con ông Xa-đốc, nói: “Xin cho phép tôi chạy đi báo tin mừng cho đức vua là ĐỨC CHÚA đã phân xử để đức vua thoát khỏi tay các kẻ thù của đức vua.”20 Ông Giô-áp nói với anh: “Hôm nay, anh sẽ không phải là người đem tin mừng. Hôm khác, anh sẽ đem tin mừng, nhưng hôm nay anh sẽ không đem tin mừng, vì lý do là hoàng tử đã chết.”21 Ông Giô-áp bảo một người Cút: “Đi báo cho đức vua điều anh đã thấy.” Người Cút sụp xuống lạy ông Giô-áp rồi chạy đi.22 Một lần nữa, A-khi-ma-át, con ông Xa-đốc, lại nói với ông Giô-áp: “Ra sao thì ra! Xin cho phép tôi cũng chạy theo người Cút.” Ông Giô-áp nói: “Chạy làm gì, con ơi? Đem tin mừng đó chẳng lợi lộc gì cho con đâu!”23 Anh nói: “Ra sao thì ra! Tôi cứ chạy đi!” Ông bảo: “Thì chạy đi!” A-khi-ma-át chạy theo con đường vùng sông Gio-đan và vượt qua người Cút.
24 Vua Đa-vít đang ngồi giữa hai cửa thành. Người lính canh đi tới sân thượng cửa thành, trên tường thành. Anh ngước mặt lên nhìn thì thấy một người đang chạy một mình.25 Người lính canh kêu lên và báo tin cho vua. Vua nói: “Nếu nó chỉ có một mình, tức là nó có tin mừng để báo.” Trong khi người này tiếp tục đi đến gần,26 thì người lính canh thấy một người khác đang chạy. Anh gọi người giữ cửa và nói: “Kìa, một người nữa đang chạy một mình.” Vua nói: “Cả người ấy cũng báo tin mừng.”27 Người lính canh nói: “Tôi thấy kiểu chạy của người thứ nhất như kiểu chạy của anh A-khi-ma-át, con ông Xa-đốc.” Vua nói: “Anh ta là một người tốt, anh đến để đem tin mừng, tin tốt đấy!”
28 A-khi-ma-át kêu lên và nói với vua: “Kính chúc bình an!” Rồi anh sấp mặt xuống đất lạy vua và nói: “Chúc tụng ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa của ngài, đã nộp những kẻ giơ tay chống lại đức vua là chúa thượng của con!”29 Vua hỏi: “Cậu Áp-sa-lôm có được bình an không?” A-khi-ma-át trả lời: “Con thấy có đông người xôn xao khi ông Giô-áp sai một tôi tớ đức vua và tôi tớ ngài đây, nhưng con không biết có chuyện gì.”30 Vua nói: “Hãy lui ra một bên và đứng đó.” Anh lui ra một bên và đứng chờ.
31 Bấy giờ, người Cút đến. Người Cút nói: “Xin đức vua là chúa thượng tôi nghe tin mừng. Hôm nay ĐỨC CHÚA đã phân xử để ngài thoát khỏi tay tất cả những kẻ đứng lên chống lại ngài.”32 Đức vua hỏi người Cút: “Cậu Áp-sa-lôm có được bình an không?” Người Cút trả lời: “Ước chi các kẻ thù của đức vua là chúa thượng tôi và mọi kẻ đứng lên chống lại ngài để làm hại ngài, đều phải chung một số phận như cậu ấy!”