Chương 21 - Sách Sử Biên 1
3. TIẾN TỚI VIỆC XÂY ĐỀN THỜ
Thống kê dân số (2 Sm 24,1-9)
1 Xa-tan đứng lên chống Ít-ra-en và xúi giục vua Đa-vít thống kê dân số Ít-ra-en.2 Vua Đa-vít nói với ông Giô-áp và các tướng lãnh quân đội: “Hãy đi đếm dân Ít-ra-en, từ Bơ-e Se-va tới Đan và về trình cho ta biết con số là bao nhiêu.”3 Ông Giô-áp thưa: “Xin ĐỨC CHÚA tăng dân Người lên gấp trăm! Thưa đức vua chúa thượng tôi, tất cả những người đó lại không phải là bề tôi của chúa thượng tôi sao? Vậy tại sao chúa thượng tôi lại muốn điều tra như thế? Tại sao bắt Ít-ra-en phải mang tội?”4 Tuy nhiên, vì tuân lệnh vua, ông Giô-áp ra đi, rảo khắp Ít-ra-en, rồi trở về Giê-ru-sa-lem.5 Ông Giô-áp nộp cho vua Đa-vít con số thống kê nhân khẩu: Ít-ra-en có tất cả một triệu một trăm ngàn người biết tuốt gươm và Giu-đa có bốn trăm bảy mươi ngàn người biết tuốt gươm.6 Nhưng chi tộc Lê-vi và Ben-gia-min, ông Giô-áp không tính vào số ấy, vì ông ghê tởm mệnh lệnh của vua.
Bệnh dịch. Thiên Chúa tha thứ. (2 Sm 24,10-17)
7 Việc này chướng mắt Thiên Chúa và Người đã đánh phạt Ít-ra-en.8 Vua Đa-vít thưa cùng Thiên Chúa: “Con đã phạm tội nặng khi làm việc này. Giờ đây, xin bỏ qua lỗi lầm của tôi tớ Ngài, vì con đã hành động rất ngu xuẩn.”9 Bấy giờ, ĐỨC CHÚA phán với ông Gát, thầy chiêm của vua Đa-vít, rằng:10 “Hãy đi nói với Đa-vít: ĐỨC CHÚA phán thế này: Ta đưa ra cho ngươi ba điều. Ngươi hãy chọn lấy một trong ba, và Ta sẽ thực hiện cho ngươi.”11 Vậy ông Gát đến gặp vua Đa-vít và thưa: “ĐỨC CHÚA phán thế này: ngươi phải chịu nhận:12 hoặc là ba năm đói; hoặc ba tháng phải chạy trốn để thoát kẻ thù, vì gươm của kẻ thù rượt đuổi ngươi; hoặc ba ngày chịu gươm của ĐỨC CHÚA, tức là ôn dịch trong xứ, vì sứ giả của ĐỨC CHÚA tàn phá toàn cõi Ít-ra-en. Vậy bây giờ, xin ngài xem tôi phải trả lời thế nào cho Đấng đã sai tôi.”13 Vua Đa-vít nói với ông Gát: “Tôi lâm vào cảnh rất ngặt nghèo! Thà tôi sa vào tay ĐỨC CHÚA còn hơn, vì lòng thương của Người rất bao la; nhưng ước chi tôi đừng sa vào tay người phàm!”
14 ĐỨC CHÚA giáng ôn dịch xuống Ít-ra-en, và bảy mươi ngàn người trong Ít-ra-en đã gục ngã.15 Thiên Chúa sai một thiên sứ đến Giê-ru-sa-lem để tàn phá thành, nhưng trong cuộc tàn phá thì ĐỨC CHÚA nhìn xem và hối tiếc về tai họa đó, và Người phán bảo thiên sứ đang tàn phá: “Đủ rồi! Bây giờ, rút tay lại!”
16 Vua Đa-vít ngước mắt lên, thấy thiên sứ của ĐỨC CHÚA đứng giữa đất và trời, tay vung gươm trần hướng về Giê-ru-sa-lem. Bấy giờ, vua Đa-vít cùng các kỳ mục, mình khoác bao bị, ngã sấp xuống đất.17 Vua Đa-vít thưa cùng Thiên Chúa: “Chẳng phải chính con đã ra lệnh kiểm kê dân số sao? Con mới là kẻ đã phạm tội, đã làm điều dữ. Còn những người kia, họ chỉ là bầy chiên, họ đâu có làm gì nên tội! Lạy ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của con, xin tay Ngài cứ đè nặng trên con và nhà cha con, nhưng xin đừng giáng họa xuống dân Ngài!”
Dựng bàn thờ (2 Sm 24,18-25)
18 Bấy giờ, thiên sứ của ĐỨC CHÚA nói với ông Gát: “Hãy bảo Đa-vít lên dựng một bàn thờ kính ĐỨC CHÚA tại sân lúa của Oóc-nan người Giơ-vút.”19 Vua Đa-vít đi lên theo lời ông Gát đã nói nhân danh ĐỨC CHÚA.20 Khi ông Oóc-nan trở lại và nhìn thấy thiên sứ, thì bốn người con đang ở bên ông liền đi tìm chỗ ẩn. Bấy giờ, ông Oóc-nan đang đập lúa.21 Vua Đa-vít vào đến tận chỗ ông Oóc-nan: khi nhìn thấy vua, ông bỏ sân lúa đi ra và sấp mặt xuống đất lạy vua.22 Vua nói với ông: “Hãy nhượng sân lúa cho ta để ta lấy chỗ xây một bàn thờ kính ĐỨC CHÚA. Cứ nhượng cho ta, ta sẽ trả sòng phẳng. Có thế, tai họa mới ngưng, không còn giáng xuống trên dân nữa.”23 Ông Oóc-nan thưa với vua Đa-vít: “Xin đức vua, chúa thượng tôi, cứ lấy sân lúa, và điều gì ngài cho là tốt thì xin cứ làm. Ngài xem: đã có bò làm lễ toàn thiêu, có bàn đạp lúa làm củi và có lúa làm lễ phẩm. Tất cả những thứ này, tôi xin biếu hết.”24 Nhưng Vua Đa-vít trả lời: “Không! Ta muốn mua của ngươi, giá cả sòng phẳng, chứ không muốn lấy của ngươi mà dâng lên ĐỨC CHÚA những lễ toàn thiêu không mất tiền mua.”25 Vậy vua Đa-vít đã trao cho ông Oóc-nan số vàng cân nặng sáu ký để mua nơi ấy.
26 Vua Đa-vít xây một bàn thờ kính ĐỨC CHÚA ở đấy, rồi dâng của lễ toàn thiêu và kỳ an. Vua kêu cầu ĐỨC CHÚA và Người đã đáp lời, cho lửa từ trời xuống trên bàn thờ toàn thiêu.27 ĐỨC CHÚA đã ra lệnh cho thiên sứ tra gươm vào vỏ.28 Khi vua Đa-vít thấy ĐỨC CHÚA đã đáp lời tại sân lúa của ông Oóc-nan người Giơ-vút, thì vua đã sát tế tại đó,29 vì bấy giờ, Nhà Tạm của ĐỨC CHÚA do ông Mô-sê làm trong sa mạc và bàn thờ toàn thiêu vẫn còn ở trên cao tại Ghíp-ôn.30 Vua Đa-vít không thể lên thỉnh cầu Thiên Chúa trên ấy, vì khiếp sợ lưỡi gươm của thiên sứ ĐỨC CHÚA.