Chương 21 - Sách Thủ Lãnh
Người Ít-ra-en hối hận
1 Người Ít-ra-en đã thề tại Mít-pa rằng: “Không ai trong chúng ta sẽ gả con gái mình cho người Ben-gia-min.”2 Dân chúng đến Bết Ên và ở lại đó trước nhan Thiên Chúa cho đến chiều; họ cất tiếng khóc nức nở.3 Họ nói: “Lạy ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của Ít-ra-en, tại sao lại xảy ra chuyện này, là ngày nay Ít-ra-en mất đi một chi tộc?”4 Sáng hôm sau, dân dậy sớm và lập bàn thờ ở đó, rồi dâng lễ toàn thiêu và lễ kỳ an.5 Con cái Ít-ra-en nói: “Trong tất cả các chi tộc Ít-ra-en, ai là người đã không lên dự công hội chầu ĐỨC CHÚA?” vì ai đã không lên chầu ĐỨC CHÚA ở Mít-pa, thì đã có lời thề long trọng chống lại kẻ ấy rằng: “Chắc chắn nó phải chết.”
6 Thấy tội nghiệp cho Ben-gia-min anh em mình, con cái Ít-ra-en nói: “Hôm nay một chi tộc đã bị cắt đứt khỏi Ít-ra-en.7 Chúng ta sẽ làm gì để tìm vợ cho những kẻ còn sống sót, vì chúng ta đã thề nhân danh ĐỨC CHÚA là không gả con gái mình cho chúng?”
Các trinh nữ Gia-vết được trao cho người Ben-gia-min
8 Họ lại hỏi: “Trong các chi tộc Ít-ra-en có ai đã không lên chầu ĐỨC CHÚA ở Mít-pa?” Thì ra chẳng có ai thuộc Gia-vết thuộc Ga-la-át đã lên trại, dự công hội.9 Quả thật khi người ta kiểm tra dân chúng, thì ở đấy không có ai là người thuộc dân cư Gia-vết thuộc Ga-la-át cả.10 Bấy giờ, cộng đồng ở đó sai 12.000 người trong số các dũng sĩ và truyền cho họ rằng: “Các anh hãy dùng gươm đi giết dân cư Gia-vết thuộc Ga-la-át, kể cả đàn bà con nít.11 Đây là điều các anh sẽ làm: tất cả đàn ông đàn bà đã biết chuyện vợ chồng, các anh sẽ tru hiến hết.”12 Trong số dân cư Gia-vết thuộc Ga-la-át, họ tìm được bốn trăm thiếu nữ còn trinh, nghĩa là chưa ăn nằm với đàn ông, và đã đem các cô về trại Si-lô trong đất Ca-na-an.13 Toàn thể cộng đồng sai người đi nói chuyện với con cái Ben-gia-min ở Tảng đá Rim-môn và đề nghị hòa hoãn với họ.14 Bấy giờ, người Ben-gia-min trở về và người ta trao cho họ những phụ nữ còn sống sót trong số các phụ nữ Gia-vết thuộc Ga-la-át, nhưng không tìm được đủ số cho họ.
Bắt cóc các cô gái Si-lô
15 Dân chúng thấy tội nghiệp cho Ben-gia-min, vì ĐỨC CHÚA đã làm cho các chi tộc Ít-ra-en bị một vết nứt rạn.16 Bấy giờ, các kỳ mục của cộng đồng nói: “Chúng ta sẽ làm gì để tìm vợ cho những kẻ còn sống sót, vì các phụ nữ Ben-gia-min đã bị tiêu diệt?”17 Họ nói: “Ben-gia-min sẽ chiếm phần còn sót lại, để một chi tộc không bị xóa khỏi Ít-ra-en,18 Thế mà chúng ta lại không thể gả con gái mình cho chúng được!” Sở dĩ như vậy vì con cái Ít-ra-en đã thề rằng: “Vô phúc cho ai gả con gái cho Ben-gia-min!”
19 Nhưng họ lại nói: “Này hàng năm có lễ kính ĐỨC CHÚA tại Si-lô, mạn bắc Bết Ên, phía đông con đường từ Bết Ên lên Si-khem và phía nam Lơ-vô-na.20 Vậy họ truyền cho con cái Ben-gia-min: “Các anh vào các vườn nho mà ẩn nấp.21 Khi thấy các cô gái Si-lô đi ra múa hát với nhau, thì các anh cũng đi ra khỏi vườn nho, mỗi người bắt một cô trong đám con gái Si-lô ấy, đem về làm vợ, rồi đi về đất Ben-gia-min.22 Nếu cha các cô hoặc anh các cô có tới kỳ kèo với chúng tôi, thì chúng tôi sẽ nói với họ: “Xin thông cảm với chúng tôi mà hiểu cho họ, vì mỗi người chúng tôi đã không bắt một cô đem về làm vợ trong lúc đánh nhau, mà các anh cũng chẳng gả các cô ấy cho họ; nếu gả, thì các anh đã mắc lỗi rồi.”
23 Con cái Ben-gia-min đã làm như thế. Họ đã lấy vợ trong đám các cô múa hát bị bắt cóc, tương đương với số người của họ, và trở về phần gia nghiệp của mình. Họ xây thành và cư ngụ ở đó.
24 Còn con cái Ít-ra-en lúc bấy giờ cũng rời khỏi đó, ai nấy về chi tộc và thị tộc của mình: mỗi người rời khỏi đó mà về phần gia nghiệp của mình.
25 Thời đó Ít-ra-en không có vua. Ai muốn làm gì thì làm.