Chương 5 - Sách Tô-bi-a
Người bạn đồng hành
1 Bấy giờ, cậu Tô-bi-a thưa với cha là ông Tô-bít rằng: “Thưa cha, tất cả những gì cha đã truyền dạy con, con sẽ thi hành.2 Nhưng làm sao con có thể lấy lại số bạc nơi ông ấy, vì chính ông không biết con, và con cũng không biết ông? Con sẽ cho dấu nào để ông ấy nhìn nhận và tin con mà trao cho con số bạc? Đường đến Mê-đi, con lại không biết để đi tới đó.”3 Ông Tô-bít trả lời Tô-bi-a, con ông rằng: “Chính ông ấy đã viết cho cha một bản văn tự, và cha cũng viết cho ông một bản. Cha đã chia ra làm hai, cha với ông ấy mỗi người giữ một nửa, và cha đã để chung với số bạc. Này, tính đến bây giờ là hai mươi năm cha đã gửi số bạc ấy! Và giờ đây hỡi con, con hãy tìm lấy một người đáng tin cậy để đi với con cho đến khi con trở về -chúng ta sẽ trả công cho người ấy-, rồi hãy đi lấy số bạc kia tại nhà ông Ga-ba-ên.
4 Vậy cậu Tô-bi-a đi tìm một người thông thạo đường để cùng đi với cậu đến Mê-đi. Cậu ra đi và thấy thiên sứ Ra-pha-en đang đứng trước mặt cậu, nhưng cậu lại không biết đó là thiên sứ của Thiên Chúa.5 Cậu nói với thiên sứ: “Anh bạn trẻ, anh là người ở đâu?” Thiên sứ đáp: “Tôi cũng là con cái Ít-ra-en, anh em của anh. Tôi đến đây để làm việc.” Cậu Tô-bi-a liền hỏi: “Anh có biết đường đến Mê-đi không?”6 Thiên sứ nói: “Có. Tôi đã nhiều lần đến đó, tôi thông thạo và thuộc hết các đường. Tôi thường hay đến Mê-đi và trọ nhà ông Ga-ba-ên, là người anh em của chúng tôi đang cư ngụ tại Ra-ghê xứ Mê-đi. Bình thường thì Ra-ghê cách xa Éc-ba-tan hai ngày đường, vì nằm ở miền núi.”7 Cậu Tô-bi-a nói: “Này anh bạn trẻ, anh hãy chờ tôi đi báo cho cha tôi hay đã, vì tôi cần có anh đi cùng với tôi, và tôi sẽ trả công cho anh.”8 Thiên sứ đáp: “Được, tôi sẽ chờ anh. Chỉ có điều là đừng đi lâu quá.”
9 Cậu Tô-bi-a đi báo cho ông Tô-bít, cha cậu hay và nói: “Này con đã tìm ra một người cũng là con cái Ít-ra-en, anh em chúng ta rồi.” Cha cậu bảo: “Con ơi, con hãy kêu người ấy đến đây cho cha, để cha xem người ấy thuộc dòng dõi, chi tộc nào, và có đáng tin cậy để cùng đi với con không.”10 Tô-bi-a đi kêu người ấy và nói: “Anh bạn trẻ ơi! Cha tôi kêu anh đó.”
11 Ông Tô-bít nói: “Này người anh em! Gia tộc anh như thế nào, và thuộc chi tộc nào? Xin người anh em cho tôi biết.”12 Thiên sứ nói: “Chi tộc tôi can gì đến ông?” Ông Tô-bít nói: “Này người anh em, tôi muốn biết sự thật: anh là con ai và danh tánh là gì?”13 Thiên sứ đáp: “Tôi là A-da-ri-a, con Kha-nan-gia đại nhân, trong hàng anh em của ông.”14 Ông Tô-bít nói: “Này người anh em, chúc anh mạnh khỏe và được vạn an! Xin đừng phiền lòng, nếu như tôi đã muốn biết sự thật về gia tộc của anh. Hóa ra anh là người anh em họ hàng của tôi, thuộc giống dòng tôn quý và lương thiện. Tôi có biết hai ông Kha-nan-gia và Na-than, các con của Sơ-ma-gia đại nhân. Hai ông đã cùng đi với tôi đến Giê-ru-sa-lem thờ lạy Chúa và đã không rời xa chính lộ. Anh em của anh là người lương thiện; gốc gác anh tốt lành, vậy xin chúc mừng anh!”
15 Ông còn nói: “Tôi sẽ trả công cho anh mỗi ngày một quan tiền và sẽ đài thọ những gì anh cần dùng, cũng như tôi xử với con tôi vậy.16 Anh hãy đi với con tôi, rồi tôi sẽ tặng thù lao cho anh.”17 Thiên sứ nói: “Tôi sẽ đi với cậu ấy. Xin ông đừng sợ, chúng tôi ra đi mạnh khỏe và sẽ trở về với ông mạnh khỏe, vì đường đi rất an toàn.” Ông Tô-bít nói: “Xin Chúa chúc lành cho anh, người anh em ạ!” Rồi ông gọi con trai đến và bảo: “Này con, hãy chuẩn bị hành lý và ra đi với người anh em của con. Xin Thiên Chúa là Đấng ngự trên trời gìn giữ hai anh em đi đường bình an, rồi đưa các con mạnh khỏe về với cha. Xin thiên sứ của Người cùng đi để phù hộ hai anh em con!”
18 Mẹ cậu khóc òa lên và nói với ông Tô-bít: “Tại sao ông sai con tôi đi? Sớm chiều nó chẳng phải là nơi nương tựa cho chúng ta! Chẳng sống quấn quýt bên chúng ta đó sao?19 Tiền rừng bạc bể nghĩa lý gì đâu sánh với mạng sống của con chúng ta!20 Đức Chúa đã cho chúng ta được sống, chừng đó là đủ rồi.”21 Ông Tô-bít nói với bà: “Bà đừng có lo lắng: con chúng ta mạnh khỏe ra đi, nó cũng mạnh khỏe trở về với chúng ta, và mắt bà sẽ thấy ngày nó mạnh khỏe trở về với bà.22 Đừng lo lắng, đừng sợ gì cho chúng nó, em ạ! Vì sẽ có thiên thần bản mệnh cùng đi với con chúng ta, cuộc hành trình của nó sẽ thành công, và nó sẽ trở về mạnh khỏe!”23 Bà liền nín, không khóc nữa.