Thánh Vịnh 42
Quy hướng về Thiên Chúa và Đền Thánh
1 Phần nhạc trưởng. Thi khúc. Của con cái ông Cô-rắc.
2 Như nai rừng mong mỏi tìm về suối nước trong, hồn con cũng trông mong được gần Ngài, lạy Chúa.
3 Linh hồn con khao khát Chúa Trời, là Chúa Trời hằng sống. Bao giờ con được đến vào bệ kiến Tôn Nhan?
4 Châu lệ là cơm bánh đêm ngày, khi thiên hạ thường ngày cứ hỏi: “Này Thiên Chúa ngươi đâu?”
5 Tôi thả hồn miên man tưởng nhớ thuở tiến về lều thánh cao sang đến tận nhà Thiên Chúa, cùng muôn tiếng reo mừng tán tạ, giữa sóng người trẩy hội tưng bừng.
6 Hồn tôi hỡi, cớ sao phiền muộn, xót xa phận mình mãi làm chi? Hãy cậy trông Thiên Chúa, tôi còn tán tụng Người, Người là Đấng cứu độ, là Thiên Chúa của tôi.
7 Lạy Chúa, con chìm sâu trong phiền muộn, nên chi từ giải đất Gio-đan, cũng như rặng Khéc-môn cao ngất, và núi nhỏ Mi-xa, con tưởng nhớ đến Ngài.
8 Kìa vực thẳm kêu gào vực thẳm, khi tiếng thác của Ngài tuôn đổ ầm vang. Sóng cồn theo nước cuốn, Ngài để cho tràn ngập thân này.
9 Ban ngày CHÚA gửi tình thương xuống, con ngâm nga bài thánh nhạc thâu đêm thành kinh nguyện dâng Chúa Trời nguồn sống.
10 Con thưa cùng Thiên Chúa, là núi đá bảo vệ đời con: “Chúa quên con sao đành? Sao con phải lang thang tiều tụy, bị quân thù áp bức mãi không thôi?”
11 Xương cốt con gãy rời từng khúc, bởi đối phương lăng nhục thân này, khi thiên hạ thường ngày cứ hỏi: “Này Thiên Chúa ngươi đâu?”
12 Hồn tôi hỡi, cớ sao phiền muộn, xót xa phận mình mãi làm chi? Hãy cậy trông Thiên Chúa, tôi còn tán tụng Người, Người là Đấng cứu độ, là Thiên Chúa của tôi.