Thứ Ba trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh – 11/04/2023

Lời Chúa – Ga 20,11-18:

Khi ấy, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. Thiên thần hỏi bà: “Này bà, sao bà khóc?” Bà thưa: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!” Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. Đức Giê-su nói với bà: “Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói: “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” Đức Giê-su gọi bà: “Ma-ri-a!” Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri: “Ráp-bu-ni!” (nghĩa là “Lạy Thầy”). Đức Giê-su bảo: “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: “Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em”.” Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.

Suy niệm:

Ma-ri-a Mác-đa-la là con người yêu mến. Theo Tin Mừng Gio-an, bà đã theo Thầy Giê-su đến tận Đồi Sọ, đã đứng gần thập giá và chứng kiến cái chết của Thầy (Ga 19,25). Chắc hẳn bà đã tham dự cuộc mai táng Thầy và biết vị trí của ngôi mộ. Hơn nữa, bà là nguời ra mộ sớm nhất vào ngày thứ nhất trong tuần. Rồi bà chạy về báo tin cho các môn đệ về chuyện xác Thầy không còn ở đó (20,1-2). Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy bà lại có mặt ở ngoài mộ một lần nữa (c. 11). Ngôi mộ như có sức giữ chân bà. Chỉ tình yêu mới giải thích được điều đó.

Ma-ri-a là con người tìm kiếm. Đấng phục sinh hỏi bà: “Bà tìm ai?” (c. 15). Bà chỉ có một mối quan tâm duy nhất, đó là tìm lại được xác Chúa của bà. Bà đã nói với Phê-rô: “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ, và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu” (20,2). Bà đã nói với vị thiên thần ngồi trong mộ điệp khúc tương tự: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu” (c. 13). Khi gặp Thầy Giê-su, bà tưởng là người làm vườn, nên cũng nói: “Nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về (c. 15). Đối với Ma-ri-a, mất xác Thầy là mất chính Thầy, nên bà cứ bị ám ảnh bởi chuyện người ta để Người ở đâu.

Ma-ri-a là con người đau khổ. Bà đã khóc nhiều từ khi xác Thầy không còn đó. Cả thiên thần và Đức Giê-su đều hỏi bà cùng một câu hỏi: “Tại sao bà khóc?” Ai sẽ là người lau khô nước mắt của bà Ma-ri-a Mác-đa-la? Ai sẽ là người giúp bà tìm thấy điều bà tìm kiếm?

Đức Giê-su phục sinh đến gặp bà dưới dạng một người làm vườn. Thậm chí bà nghi ngờ ông này có dính dáng đến chuyện mất xác Thầy. “Ma-ri-a”: Đức Giê-su gọi tên bà với một cung giọng quen thuộc. Bây giờ, bà mới nhận ra Thầy và reo lên: “Ráp-bu-ni!” Có những lời của Đức Giê-su được thực hiện. “Ai tìm thì sẽ thấy”, “Ai khóc lóc sẽ được vui cười”. Ma-ri-a đi tìm xác Thầy, nhưng bà đã gặp được một điều quý hơn nhiều, đó là chính Thầy đang sống. Ma-ri-a đã khóc lóc, nhưng niềm vui bà gặp được lớn hơn nhiều. Chẳng có giọt nước mắt nào là vô ích trước mặt Thiên Chúa.

Hãy nếm niềm vui bất ngờ của Ma-ri-a. Bà được Chúa sai đến với các môn đệ, cũng là anh em của Ngài. Bà gói ghém kinh nghiệm bà mới trải qua trong một câu đơn giản: “Tôi đã thấy Chúa!” và Chúa đã nói với tôi (c. 18). Chúng ta không thể nào làm chứng cho Chúa Giê-su nếu không có kinh nghiệm này. Thấy Chúa và nghe được Chúa nói: đó là ước mơ của chúng ta trong cầu nguyện. Nhưng đừng quên Ma-ri-a đã yêu cách nồng nhiệt và can đảm, và đã đau khổ tìm kiếm Thầy Giê-su.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top