Thứ Ba Tuần V Mùa Chay – 28/03/2023

Lời Chúa – Ga 8,21-30:

Khi ấy, Đức Giê-su nói với những người Pha-ri-sêu rằng: “Tôi ra đi, các ông sẽ tìm tôi, và các ông sẽ mang tội mình mà chết. Nơi tôi đi, các ông không thể đến được.” Người Do-thái mới nói: “Ông ấy sẽ tự tử hay sao mà lại nói: “Nơi tôi đi, các ông không thể đến được”?” Người bảo họ: “Các ông bởi hạ giới; còn tôi, tôi bởi thượng giới. Các ông thuộc về thế gian này; còn tôi, tôi không thuộc về thế gian này. Tôi đã nói với các ông là các ông sẽ mang tội lỗi mình mà chết. Thật vậy, nếu các ông không tin là Tôi Hằng Hữu, các ông sẽ mang tội lỗi mình mà chết.” Họ liền hỏi Người: “Ông là ai?” Đức Giê-su đáp: “Hoàn toàn đúng như tôi vừa nói với các ông đó. Tôi còn có nhiều điều phải nói và xét đoán về các ông. Nhưng Đấng đã sai tôi là Đấng chân thật; còn tôi, tôi nói lại cho thế gian những điều tôi đã nghe Người nói.” Họ không hiểu là Đức Giê-su nói với họ về Chúa Cha. Người bảo họ: “Khi các ông giương cao Con Người lên, bấy giờ các ông sẽ biết là Tôi Hằng Hữu, và biết tôi không tự mình làm bất cứ điều gì, nhưng Chúa Cha đã dạy tôi thế nào, thì tôi nói như vậy. Đấng đã sai tôi vẫn ở với tôi; Người không để tôi cô độc, vì tôi hằng làm những điều đẹp ý Người.” Khi Đức Giê-su nói thế, thì có nhiều kẻ tin vào Người.

Suy niệm:

“Khi các ông giương cao Con Người lên…” (c. 28). Đó là cách diễn tả về cái chết của Đức Giê-su trong Tin Mừng Gio-an. Cái chết trên thập giá đúng là một sự giương cao nhục nhã, đau đớn. Đức Giê-su bị treo lên cây gỗ như một kẻ bị Thiên Chúa nguyền rủa. Những kẻ giương cao Ngài lên là các ông, các nhà lãnh đạo Do-thái. Họ đã giết Đức Giê-su vì nhiều lý do. Lý do lớn nhất là vì Ngài đã dám sống trọn vẹn cho Cha và cho con người. Sống công chính đã khiến Ngài trở nên nạn nhân cho cái chết bất công. Cái chết của Đức Giê-su gắn kết Ngài với muôn triệu cái chết khác của những người vô tội trong suốt dòng lịch sử.

Nhưng cái chết của Đức Giê-su còn nằm trong kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa. Thiên Chúa đã biến cái chết ghê rợn của Con Ngài thành dấu chỉ của tình yêu. Nhìn lên thánh giá, chúng ta thấy tình yêu của Cha tặng trao cho nhân loại. Cha đã tặng tình yêu lớn nhất là chính Con Một của mình. Vì thế có thể nói chính Cha đã giương cao Con mình trên thánh giá. “Như ông Mô-sê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy” (Ga 3,14). Đức Giê-su được giương cao bởi chính Thiên Chúa qua cái chết của Ngài. Như dân Do-thái xưa đã nhìn lên con rắn bằng đồng để được sống, ai nhìn lên thánh giá và tin vào tình yêu, người ấy sẽ được cứu độ. Thập tự giá không còn là dấu hiệu của cái chết bất lực của một nạn nhân. Nó đã trở nên thánh giá với sức mạnh phi thường. “Phần tôi, một khi được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với tôi” (Ga 12,32). Qua việc giương cao này, sức thu hút mạnh mẽ của thánh giá được bày tỏ. Cả nhân loại được nâng lên khỏi cái nặng nề tội lỗi của chính mình. Đấng chịu đóng đinh vẫn lôi kéo cả vũ trụ này mãi cho đến tận thế.

Cuối cùng, có thể nói chính Đức Giê-su đã tự giương cao mình trên thánh giá. “Mạng sống của tôi, không ai lấy đi được, nhưng chính tôi tự ý hy sinh mạng sống mình” (Ga 10,18). Cái chết là kết quả tất yếu của một cuộc sống dám để Cha chi phối trọn vẹn. “Tôi không tự mình làm bất cứ điều gì… Chúa Cha dạy tôi thế nào thì tôi nói như vậy… Tôi luôn luôn làm những điều đẹp ý Người” (cc. 28-29).

Đức Giê-su đã sống trung tín như một Người Con, người được Cha sai. Cha lúc nào cũng ở với Ngài, nên Ngài không biết đến cô đơn (c. 29). Mỗi Ki-tô hữu cũng được giương cao trên thánh giá riêng của đời mình. Và khi tôi gắn thánh giá của tôi với thánh giá của Giê-su, thánh giá nhỏ bé ấy sẽ có sức kéo nhiều người lên với Giê-su.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top