Thứ Bảy Tuần I Thường Niên – 14/01/2023

Lời Chúa – Mc 2,13-17:

Khi ấy, Đức Giê-su lại đi ra bờ biển hồ. Toàn thể dân chúng đến với Người, và Người dạy dỗ họ. Đi ngang qua trạm thu thuế, Người thấy ông Lê-vi là con ông An-phê, đang ngồi ở đó. Người bảo ông: “Anh hãy theo tôi!” Ông đứng dậy đi theo Người.

Người đến dùng bữa tại nhà ông. Nhiều người thu thuế và người tội lỗi cùng ăn với Đức Giê-su và các môn đệ: con số họ đông và họ đi theo Người. Những kinh sư thuộc nhóm Pha-ri-sêu thấy Người ăn uống với những kẻ tội lỗi và người thu thuế, thì nói với các môn đệ Người: “Sao! Ông ấy ăn uống với bọn thu thuế và quân tội lỗi!” Nghe thấy thế, Đức Giê-su nói với họ: “Người khỏe mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi.”

Suy niệm:

Trong bài Tin Mừng hôm qua, Đức Giê-su đã tha tội cho anh bất toại. Và chuyện này đã bị các kinh sư coi là phạm thượng (Mc 2,6). Trong bài Tin Mừng hôm nay, ngài lại tiếp tục bị tấn công, vì làm những điều mà họ lấy làm gai chướng.

Trước hết là việc chọn ông Lê-vi vào số các môn đệ. Như bốn môn đệ đầu tiên, khi được gọi Lê-vi cũng đang làm việc. Lúc đó ông đang ngồi nơi bàn thu thuế, bận bịu với tiền bạc và sổ sách. Ánh mắt của Thầy Giê-su chụp lấy ông và lôi cuốn ông. Lời mời của Thầy thật rõ ràng và ngắn gọn: “Anh hãy theo tôi.” Lê-vi có ngỡ ngàng không? Ông đang làm một nghề bị mọi người coi là ô uế vì phải tiếp xúc với dân ngoại và dính dáng đến dối trá tham lam. Ông bị coi là tội nhân, bị gạt ra khỏi cộng đoàn Dân Chúa. Bây giờ, ông được Thầy mời vào nhóm môn đệ của mình. Đức Giê-su có liều lĩnh không? Ngài có sợ uy tín nhóm bị giảm sút vì sự có mặt của Lê-vi không? Đức Giê-su không định thành lập một nhóm gồm toàn những người hoàn hảo, nên ngài đã chọn sự có mặt của Lê-vi. Như thế, ranh giới giữa “môn đệ” và “tội nhân” đã bị xóa bỏ. Môn đệ chính là tội nhân được kêu gọi để chia sẻ tình bạn và sứ vụ.

Lê-vi diễn tả niềm vui của người được gọi bằng một bữa tiệc, trong đó, ông mời các bạn bè đồng nghiệp đến để chia tay. Đức Giê-su và các môn đệ cũng được mời tham dự. Ngài đã vui vẻ nhận lời, đã đến nhà và ăn với họ, dù đây là điều bị cấm. Để biện minh cho thái độ này, ngài coi tội nhân như người đau ốm. Người đau ốm thì cần thầy thuốc, cần có lương y lại gần để săn sóc họ. Họ cần chữa lành và đón nhận, chứ không cần phán xét và lên án. Đức Giê-su chính là vị lương y đã đến để kêu gọi những người tội lỗi (c. 17).

Nhưng có ai trong chúng ta lại không là tội nhân? Có ai trong chúng ta lại công chính thánh thiện đến độ không cần phải sám hối (Mc 1,15)? Hôm nay, Đức Giê-su vẫn đi ngang qua đời tôi, tưởng như tình cờ, vẫn thấy tôi và gọi tôi, vẫn mời tôi ra khỏi chỗ ngồi vững chãi của mình, và bỏ lại tất cả sau lưng. Xin được như Lê-vi đứng lên ngay để theo Ngài.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top