Thứ Bảy Tuần II Phục Sinh – 22/04/2023

Lời Chúa – Ga 6,16-21:

Chiều đến, các môn đệ xuống bờ Biển Hồ, rồi xuống thuyền đi về phía Ca-phác-na-um bên kia Biển Hồ. Trời đã tối mà Đức Giê-su chưa đến với các ông. Biển động, vì gió thổi mạnh. Khi đã chèo được chừng năm hoặc sáu cây số, các ông thấy Đức Giê-su đi trên mặt Biển Hồ và đang tới gần thuyền. Các ông hoảng sợ. Nhưng Người bảo các ông: “Thầy đây mà, đừng sợ!” Các ông muốn rước Người lên thuyền, nhưng ngay lúc đó thuyền đã tới bờ, nơi các ông định đến.

Suy niệm:

Vào thời Đức Giê-su, người ta chờ Thiên Chúa sai đến một vị vua. Vị Vua này chính là một Đấng Mê-si-a hùng mạnh, toàn thắng, Đấng sẽ giải phóng dân khỏi ách nô lệ của người Rô-ma. Sau khi Đức Giê-su cho dân chúng được ăn no nê một cách kỳ diệu, họ nghĩ ngay Ngài chính là người họ mong đợi từ lâu. Họ toan bắt Ngài để tôn làm vua, làm người đứng lên lãnh đạo phong trào cách mạng (Ga 6,15). Nhưng Đức Giê-su đã chối từ sự mong mỏi của dân chúng. Ngài trốn lên núi một mình. Đức Giê-su biết mình không phải là một Mê-si-a đầy quyền lực, để giải phóng dân Ít-ra-en khỏi ách của người Rô-ma. Nhưng Ngài sẽ là một Mê-si-a như người Tôi Trung đau khổ, chịu chết ô nhục và sống lại để giải phóng nhân loại khỏi ách tội lỗi.

Dân chúng hẳn đã bị hụt hẫng khi thấy Đức Giê-su trốn đi. Các môn đệ chắc đã tiếc ngẩn tiếc ngơ, vì Thầy bỏ qua cơ hội ngàn năm có một để tỏ mình cho dân Ít-ra-en, và chính họ cũng mất đi một cơ hội để tiến thân. Tin Mừng của thánh Gio-an không nói cho ta biết tại sao sau đó các môn đệ lại chèo thuyền qua Ca-phác-na-um, ở bờ bên kia (c. 16). Nhưng theo Tin Mừng Mác-cô, Đức Giê-su đã bắt buộc họ (Mc 6,45). Ngài rõ ràng không muốn họ dính dáng vào chuyện chính trị này.

Bị Thầy bắt qua lại bờ bên kia khi chiều đã sụp tối, trong khi dân chúng và Thầy còn ở bờ bên này, điều ấy chẳng dễ chịu chút nào cho các môn đệ. Họ muốn ở lại hưởng chút dư vị của thành công vang dội vừa rồi. Dù sao, các môn đệ đã biết vâng phục. Chuyến đi qua biển hồ cũng không suôn sẻ gì. Họ phải chiến đấu với trận cuồng phong bất ngờ gây biển động. Con thuyền bé nhỏ lênh đênh giữa sóng gió gào thét. Cả nhóm gặp nguy hiểm mà không có Thầy trong thuyền. Họ đã cố chèo được chừng năm, sáu cây số. Có thể họ tự hỏi: tại sao Thầy lại vội sai mình ra khơi giữa đêm đen?

Cuối cùng, Thầy Giê-su cũng đến với họ như họ mong ước. Nhưng Thầy không đến trên một chiếc thuyền như họ nghĩ. Thầy đi trên mặt biển mà đến gần thuyền các ông (c. 19). Cách đến của Thầy thật khác thường khiến họ hoảng sợ. Có thể họ chưa nhận ra khuôn mặt của Thầy vì trời tối. “Thầy đây mà, đừng sợ!”, Đức Giê-su vội vã trấn an.

Giáo Hội hôm nay cũng có kinh nghiệm như nhóm môn đệ ngày xưa, vất vả một mình chống chọi với sóng gió khi không có Thầy ở bên. Nhưng khi Chúa đến, chúng ta lại hoảng sợ, không nhận ra Ngài. Thật ra Chúa chẳng bỏ chúng ta, dù có lúc Ngài để chúng ta một mình. Phải tập quen dần với những cách xuất hiện mới mẻ của Chúa để nhận ra Ngài vẫn có mặt trong thế giới hôm nay.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top