Thứ Bảy Tuần V Mùa Chay – 09/04/2022

Lời Chúa – Ga 11,45-57:

Khi ấy, trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người. Nhưng lại có những người đi gặp nhóm Pha-ri-sêu và kể cho họ những gì Đức Giê-su đã làm. Vậy các thượng tế và các người Pha-ri-sêu triệu tập Thượng Hội Đồng và nói: “Chúng ta phải làm gì đây? Người này làm nhiều dấu lạ. Nếu chúng ta cứ để ông ấy tiếp tục, mọi người sẽ tin vào ông ấy, rồi người Rô-ma sẽ đến phá hủy cả nơi thánh của ta lẫn dân tộc ta.” Một người trong Thượng Hội Đồng tên là Cai-pha, làm thượng tế năm ấy, nói rằng: “Các ông không hiểu gì cả, các ông cũng chẳng nghĩ đến điều lợi cho các ông là: thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt.” Điều đó, ông không tự mình nói ra, nhưng vì ông là thượng tế năm ấy, nên đã nói tiên tri là Đức Giê-su sắp phải chết thay cho dân, và không chỉ thay cho dân mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối. Từ ngày đó, họ quyết định giết Đức Giê-su. Vậy Đức Giê-su không đi lại công khai giữa người Do-thái nữa; nhưng từ nơi ấy, Người đến một vùng gần hoang địa, tới một thành gọi là Ép-ra-im. Người ở lại đó với các môn đệ.

Khi ấy sắp đến lễ Vượt Qua của người Do-thái. Từ miền quê, nhiều người lên Giê-ru-sa-lem để cử hành các nghi thức thanh tẩy dọn mình mừng lễ. Họ tìm Đức Giê-su và đứng trong Đền Thờ bàn tán với nhau: “Có thể ông ấy sẽ không lên dự lễ, các ông có nghĩ thế không?” Còn các thượng tế và người Pha-ri-sêu thì ra lệnh: ai biết được ông ấy ở đâu thì phải báo cho họ đến bắt.

Suy niệm:

Đức Giê-su đã từng nhiều lần bị tìm bắt, bị ném đá, bị đe dọa. Nhưng đây là lần đầu tiên các thượng tế, các người Pha-ri-sêu và Thượng Hội Đồng của Do-thái giáo quyết định giết Ngài (c. 53). Theo Tin Mừng Gio-an, lý do gần nhất đưa đến quyết định đó là việc Đức Giê-su làm cho anh La-da-rô chết bốn ngày sống lại (Ga 11). Sự sống lại của anh đã khiến cho nhiều kẻ tin vào Đức Giê-su. Các nhà lãnh đạo tôn giáo sợ rằng phong trào theo Giê-su sẽ tiếp tục bành trướng, mọi người sẽ tin, và quân Rô-ma sẽ đến phá hủy đất nước và nơi thờ tự (c. 48). Cai-pha là vị thượng tế đương nhiệm năm ấy. Đứng trước sự lúng túng và lo âu của các thành viên trong Thượng Hội Đồng, đột nhiên ông phát biểu như không cần suy nghĩ thêm gì nữa: “Thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt” (c. 50). Lời phát biểu bộc phát như thế, nào ngờ lại là một lời tiên tri thốt ra từ miệng một vị thượng tế.

Cai-pha chỉ muốn loại trừ Đức Giê-su để bảo đảm an ninh cho đất nước và Đền Thờ, nhưng ông lại vô tình nói tiên tri về tính cứu độ nơi cái chết của Đức Giê-su. Cái chết ấy sẽ cứu cả dân tộc Do-thái khỏi bị tiêu diệt, Đức Giê-su chết thay cho dân của Ngài. Nhưng Cai-pha không ngờ ảnh hưởng của cái chết ấy còn vượt xa hơn nhiều. Ngài chết “không chỉ thay cho dân (Do-thái) mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối.” Cái chết ấy có khả năng quy tụ mọi kẻ tin vào Đức Giê-su về một đoàn chiên duy nhất, kể cả dân ngoại (Ga 10,16). Cái chết ấy có khả năng kéo mọi người lên chẳng trừ ai (Ga 12,32).

Đức Giê-su đã bị kết án ngay khi chưa có phiên tòa chính thức. Ngài bị kết án tử vì đã trao ban sự sống cho một con người. Cái chết của Ngài không ngăn cản được sự sụp đổ của thành Giê-ru-sa-lem và sự tan hoang của cả đất nước Do-thái vào năm 70. Nhưng cái chết ấy đã đem lại ơn cứu độ cho mọi người tin. Hiệu quả của cái chết ấy vẫn còn mãi đến tận thế. Đức Giê-su đã hiến mạng sống làm giá chuộc cho nhiều người (Mc 10,45).

Năm 2008 người ta xác định được 20 nhà truyền giáo bị giết trên thế giới. Họ đã can đảm sống trong những hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm, và đón nhận cái chết như cái giá phải trả cho tình yêu muốn phục vụ. Có bao tín hữu vô danh khác vẫn âm thầm nếm cái chết hàng ngày, chỉ vì muốn theo gương Thầy Giê-su đem sự sống cho anh em.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top