Thứ Bảy Tuần VIII Thường Niên – 03/06/2023

Thánh Ca-rô-lô Loan-ga (Lwanga) và các bạn tử đạo, lễ nhớ

Lời Chúa – Mc 11,27-33:

Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ lại vào Giê-ru-sa-lem. Người đang đi trong Đền Thờ, thì các thượng tế, kinh sư và kỳ mục đến cùng Người và hỏi: “Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy, hay ai đã cho ông quyền làm các điều ấy?” Đức Giê-su đáp: “Tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi. Các ông trả lời đi, rồi tôi sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy. Vậy, phép rửa của ông Gio-an là do Trời hay do người ta? Các ông trả lời cho tôi đi!” Họ bàn với nhau: “Nếu mình nói: “Do Trời”, thì ông ấy sẽ vặn lại: “Thế sao các ông lại không tin ông ấy? Nhưng chẳng lẽ mình nói: “Do người ta”?” Họ sợ dân chúng, vì ai nấy đều cho ông Gio-an thật là một ngôn sứ. Họ mới trả lời Đức Giê-su: “Chúng tôi không biết.” Đức Giê-su liền bảo họ: “Tôi cũng vậy, tôi cũng không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy.”

Suy niệm:

“Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy, hay ai đã cho ông quyền làm các điều ấy?” (c. 28). Ba giới chức cao nhất của Do-thái giáo đã đặt câu hỏi như vậy với Đức Giê-su khi Ngài đi đi lại lại trong Đền Thờ Giê-ru-sa-lem vào những ngày cuối đời.

Ông lấy quyền nào mà dám đuổi những kẻ buôn bán ở đây? Ông lấy quyền nào mà lật bàn của những người đổi tiền và xô đổ ghế của những người bán chim bồ câu? (c. 15). Tất cả những người làm chuyện buôn bán đều nhằm phục vụ cho nhu cầu tế tự của Đền Thờ. Nếu không cho buôn bán ở đây thì người dân lấy gì mà dâng cúng? Có phải ông định phá hoại các sinh hoạt ở Đền Thờ không? Tại sao ông dám nói nơi Thánh này đã trở nên hang ổ của bọn cướp?

Các thượng tế, kinh sư và kỳ mục muốn giết Đức Giê-su (c. 18). Họ nghiêm chỉnh đến gặp Ngài và đòi Ngài phải trả lời câu hỏi của họ. Họ muốn biết người nào đã cho Đức Giê-su quyền đó. Đức Giê-su dùng phương pháp của các ráp-bi, trả lời một câu hỏi bằng cách đặt ngược một câu hỏi khác. “Tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi. Các ông trả lời đi, rồi tôi sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy” (c. 29). Ngài đặt cho họ câu hỏi về nguồn gốc của phép rửa bởi Gio-an: “Phép rửa của ông Gio-an là do Trời hay do người ta?” (c. 30). Câu hỏi tưởng như đơn giản này lập tức đưa họ vào thế kẹt. Nếu trả lời phép rửa của Gio-an là bởi Thiên Chúa, thì họ sẽ bị tố cáo vì đã không tin vào lời giảng của Gio-an. Hơn nữa, khi tin vào Gio-an, họ cũng phải tin vào Đức Giê-su, Đấng đã được Gio-an hết lòng khiêm cung làm chứng. Nếu trả lời phép rửa của Gio-an là bởi loài người, thì họ sẽ vấp phải sự chống đối từ phía dân chúng, vì họ tin Gio-an là một vị ngôn sứ đích thực. Như thế, câu hỏi của Đức Giê-su đã đưa họ vào thế tiến thoái lưỡng nan. Câu hỏi của Ngài dồn họ vào thế phải trả lời: “Chúng tôi không biết.” (c. 33).

Có thật họ không biết hay chỉ là né tránh sự thật? Họ đã không tin Gio-an, vì sợ tin Gio-an sẽ phải tin cả Giê-su nữa. Nhưng họ lại sợ không dám nói ra điều đó cho dân chúng biết. Nỗi sợ bị mất uy tín, mất chỗ đứng khiến họ trở nên câm lặng. Câu hỏi của Đức Giê-su đòi họ trở về với lòng mình để tự tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi của họ: “Ông lấy quyền nào?” Quyền của Đức Giê-su là quyền năng của Thánh Thần Thiên Chúa. Làm thế nào để chúng ta thoát khỏi thành kiến và nỗi sợ hãi để có được sự tự do khi trao đổi với nhau? Làm thế nào để chúng ta không tìm cách tránh né sự thật, dù việc chấp nhận sự thật đòi chúng ta phải thay đổi tận căn và trả giá? Làm thế nào để chúng ta can đảm nhận mình sai để lại bắt đầu?

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Scroll to Top