Thứ Bảy Tuần XIV Thường Niên – 09/07/2022

Lời Chúa – Mt 10,24-33:

Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Trò không hơn thầy, tớ không hơn chủ. Trò được như thầy, tớ được như chủ, đã là khá lắm rồi. Chủ nhà mà người ta còn gọi là Bê-en-dê-bun, huống chi là người nhà.

“Vậy anh em đừng sợ người ta. Thật ra, không có gì che giấu mà sẽ không được tỏ lộ, không có gì bí mật, mà người ta sẽ không biết. Điều Thầy nói với anh em lúc đêm hôm, thì hãy nói ra giữa ban ngày; và điều anh em nghe rỉ tai, thì hãy lên mái nhà rao giảng.

“Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hỏa ngục. Hai con chim sẻ chỉ bán được một hào phải không? Thế mà, không một con nào rơi xuống đất ngoài ý của Cha anh em. Thì đối với anh em cũng vậy, ngay đến tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả rồi. Vậy anh em đừng sợ, anh em còn quý giá hơn muôn vàn chim sẻ.

“Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ chối người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”

Suy niệm:

Trong bài Tin Mừng hôm qua, Đức Giê-su nhắc chúng ta đừng lo (c. 19). Hôm nay, Ngài ba lần nhắc chúng ta đừng sợ kẻ bách hại (cc. 26.28.31). Cuộc sống con người bị trói buộc bởi những nỗi sợ, có lý và vô lý, đến từ bên ngoài hay từ bên trong trái tim. Càng văn minh, con người càng có nhiều nỗi sợ mới. Nỗi sợ làm người ta mất tự do, mất bình an, mất vui,…

“Đừng sợ” là điệp khúc trấn an được Đức Giê-su nhắc lại nhiều lần. Đừng sợ, Si-môn, khi Thầy gọi anh đi theo (Lc 5,10). Đừng sợ khi Thầy đi trên mặt nước mà đến (Mt 14,27). Đừng sợ sau khi thấy Thầy được biến hình (Mt 17,7). Đừng sợ, Giai-rô, dù con gái ông đã chết (Mc 5,36). Đừng sợ, hỡi các phụ nữ, khi gặp Thầy phục sinh (Mt 28,10). Nỗi sợ có vẻ gắn liền với phận người mong manh. Nhưng Đức Giê-su muốn giải phóng chúng ta khỏi mọi nỗi sợ.

Có người môn đệ sợ bị mất mạng, đến nỗi không dám rao giảng, không dám tuyên nhận Thầy trước mặt người đời. Đức Giê-su mời các môn đệ nói công khai giữa ban ngày, trên mái nhà, điều mình nghe Thầy thì thầm trong đêm khuya (c. 27). Họ không được giữ riêng cho mình điều đã lãnh nhận. Đừng sợ cái giá phải trả cho việc rao giảng, làm chứng cho Thầy, vì có điều gì còn quý hơn cả sự sống thân xác nữa (c. 28). Trong Vườn Dầu, Đức Giê-su cũng sợ chết, vì Ngài còn quá trẻ. Nhưng Ngài đã không để cho nỗi sợ thắng mình, khi dám nói tiếng xin vâng, buông đời mình trong tay Cha.

Cha lo cho cả những sinh vật bé nhỏ, tưởng như vô giá trị. Chim sẻ là thức ăn rẻ tiền nhất vào thời Đức Giê-su. Tiền lương một ngày mua được ba chục con chim sẻ. “Thế mà không một con nào rơi xuống đất ngoài ý Cha” (c. 29). Cả đến sợi tóc của trên đầu chúng ta cũng được Thiên Chúa đếm (c. 30). Dù một sợi cũng được Thiên Chúa giữ gìn (Lc 21,18). Chính vì thế, người Ki-tô hữu được giải phóng khỏi những nỗi sợ đeo đẳng. Họ chẳng còn sợ ai, ngoài Thiên Chúa.

Vấn đề không phải là trở nên vô cảm, không biết sợ là gì. Nhưng là biết sợ ai. “Mày cùng chịu một án phạt mà không biết sợ Thiên Chúa ư?” Anh trộm lành đã nói với người kia như vậy (Lc 23,40). Xin Chúa giải thoát chúng ta khỏi những nỗi sợ vu vơ, để chúng ta được tự do, biết lo điều phải lo, biết sợ điều phải sợ.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top