Thứ Bảy Tuần XV Thường Niên – 16/07/2022

Lời Chúa – Mt 12,14-21:

Khi ấy, nhóm Pha-ri-sêu bàn bạc để tìm cách giết Đức Giê-su.

Biết vậy, Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó. Dân chúng theo Người đông đảo và Người chữa lành hết. Người còn cấm họ không được tiết lộ Người là ai. Như thế là để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a đã nói: “Đây là người Tôi Trung Ta đã tuyển chọn, đây là người Ta yêu dấu: Ta hài lòng về Người. Ta cho Thần Khí Ta ngự trên Người. Người sẽ loan báo công lý trước muôn dân. Người sẽ không cãi vã, không kêu to, chẳng ai nghe thấy Người lên tiếng giữa phố phường. Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi, cho đến khi Người đưa công lý đến toàn thắng, và muôn dân đặt niềm hy vọng nơi danh Người.

Suy niệm:

Chúng ta đã từng thấy một Đức Giê-su đầy uy quyền trong Bài Giảng trên núi và trong các phép lạ (Mt 6-9). Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy một Đức Giê-su ở vào thế yếu. Khi biết nhóm Pha-ri-sêu tìm cách giết mình, Ngài lánh đi (c. 15). Ngài đã lánh đi nhiều lần khi gặp chống đối và đe dọa. Ngài lánh đi khi nghe tin Gio-an bị nộp, rồi bị giết (Mt 4,12;14,13). Đức Giê-su không đối đầu với kẻ bách hại như Ngài đã dạy các môn đệ (Mt 10,23). Ngài chỉ đón lấy cái chết khi Cha muốn.

Đức Giê-su có tiếng tăm nhưng cũng rất âm thầm. Ngài chữa bệnh cho đám đông theo Ngài, nhưng lại muốn giữ kín (c. 16). Ngài không muốn những sự phô trương rầm rộ, những sự biểu dương hoành tráng. Đây là chọn lựa của Ngài ngay từ đầu sứ vụ, khi Ngài từ chối không nhảy xuống từ nóc đền thờ để người ta vỗ tay. Và Ngài đã sống sự âm thầm này đến cuối đời, khi Ngài không bước xuống khỏi thập giá để được kẻ thù tin kính. Sự phục sinh của Ngài có thể nói cũng là chuyện âm thầm, vì Ngài chỉ hiện ra với các môn đệ (1 Cr 15,5-8). Ngài chẳng hiện ra để đòi mạng Phi-la-tô, Cai-pha, Hê-rô-đê,… Giáo Hội nhỏ bé của Ngài cũng đã âm thầm lớn lên sau hai mươi thế kỷ. Giáo Hội này vẫn từ chối dùng quyền lực và bạo lực để xây dựng Nước Trời.

Các Ki-tô hữu đầu tiên đã thấy khuôn mặt người Tôi Trung nơi Đức Giê-su. Đức Giê-su đã làm trọn từng nét của người Tôi Trung này (Is 42,1-4). Đây là người được Thiên Chúa yêu mến, tuyển chọn và hài lòng, là người có Thần Khí Thiên Chúa, để được sai đến với muôn dân. Người Tôi Trung này sẽ loan báo công lý trước muôn dân và sẽ đưa công lý đến toàn thắng (c. 20). Tuy nhiên, việc loan báo của người Tôi Trung này lại không ồn ào. “Người sẽ không cãi vã, không kêu to, chẳng ai nghe thấy Người lên tiếng giữa phố phường” (c. 19). Đức Giê-su đã loan báo Tin Mừng như một lời mời gọi. Ngài không dùng quyền năng Cha ban để đe dọa hay làm hại ai, nhưng để phục vụ mọi người trong âm thầm và khiêm hạ. Không bẻ gẫy cây lau bị giập, không làm tắt tim đèn leo lét (c. 20). Nâng niu những gì còn có chút hy vọng, gìn giữ những sự sống mong manh và khơi dậy những thiện chí còn ẩn giấu. Đó là điều Đức Giê-su vẫn làm khi đến với những người bị loại trừ, những tội nhân và người thu thuế.

Trong buổi triều yết ngày 27-6-2009, ĐGH Bênêđictô XVI đã nhắn nhủ các Đức Giám mục Việt Nam như sau: “Trong tinh thần đối thoại và hợp tác tôn trọng nhau, chỉ mong Giáo Hội có thể góp phần xứng đáng vào sinh hoạt quốc gia, vào việc phục vụ tất cả người dân.” Xin cho chúng ta biết sống phục vụ như người Tôi Trung Giê-su để “xây dựng một xã hội công bằng, liên đới và bình đẳng.”

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top