Thứ Bảy Tuần XVIII Thường Niên – 12/08/2023

Lời Chúa – Mt 17,14-20:

Khi ấy, có một người tới quỳ xuống trước mặt Đức Giê-su và nói: “Thưa Ngài, xin thương xót con trai tôi, vì cháu bị kinh phong và bệnh tình nặng lắm: nhiều lần ngã vào lửa, và cũng nhiều lần ngã xuống nước. Tôi đã đem cháu đến cho các môn đệ Ngài chữa, nhưng các ông không chữa được.” Đức Giê-su đáp: “Ôi thế hệ cứng lòng không chịu tin và gian tà! Tôi còn phải ở với các người cho đến bao giờ, còn phải chịu đựng các người cho đến bao giờ nữa? Đem cháu lại đây cho tôi.” Đức Giê-su quát mắng tên quỷ, quỷ liền xuất, và đứa bé được khỏi ngay từ giờ đó.

Bấy giờ, các môn đệ đến gần hỏi riêng Đức Giê-su rằng: “Tại sao chúng con đây lại không trừ nổi tên quỷ ấy?” Người nói với các ông: “Tại anh em kém tin! Thầy bảo thật anh em: nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải thôi, thì dù anh em có bảo núi này: “Rời khỏi đây, qua bên kia!” nó cũng sẽ qua, và sẽ chẳng có gì mà anh em không làm được.

Suy niệm:

Thầy Giê-su và ba môn đệ đi xuống từ trên núi, nơi Thầy mới hiển dung. Bốn Thầy trò gặp ngay một đám đông. Một người cha chạy đến, quỳ xuống trước mặt Đức Giê-su. Ông xin Ngài thương xót đứa con trai của ông bị kinh phong nặng lắm. Những mô tả của ông về bệnh tình của con đúng là triệu chứng kinh phong. Cậu bé không làm chủ được mình, dễ ngã vào nước, vào lửa. Tính mạng cậu lúc nào cũng bị đe dọa (c. 15).

Điều đáng lưu ý ở đây là chín môn đệ khác đã bó tay. “Tôi đã đem cháu đến cho các môn đệ Ngài chữa, nhưng các ông không chữa được” (c. 16). Chính những người đã được Thầy trao quyền để chữa bệnh và trừ quỷ lại không thể giải quyết được trường hợp này. Phải chăng vì không có sự hiện diện của Thầy, hay vì đám đông cứng lòng, hay vì cơn bệnh quá nặng khiến các môn đệ không đủ tự tin và mạnh mẽ? Dù sao, Thầy Giê-su cũng phải ra tay để làm điều cần làm. Với thái độ hơi mất kiên nhẫn, Ngài đã trách móc đám đông (c. 17). Ngài gọi họ là một thế hệ cứng tin và gian tà. Đức Giê-su thấy mình vẫn còn phải ở lại với họ và chịu đựng họ (c. 17) “Đem cháu lại đây cho tôi.” Đức Giê-su quát mắng quỷ, quỷ liền xuất, và cậu bé lập tức được khỏi.

Các môn đệ hẳn đã bối rối và xấu hổ vì không đuổi được quỷ. Chắc họ cũng ngạc nhiên vì thấy mình thất bại trong trường hợp này, tuy họ đã thành công trong nhiều trường hợp khác (x. Lc 10,17). Họ chờ lúc riêng tư giữa Thầy với trò để hỏi lý do tại sao (c. 19). Câu trả lời của Thầy Giê-su khá rõ ràng. “Tại anh em kém tin!” (c. 20). Kém tin là một từ đặc biệt chỉ có trong Tin Mừng Mát-thêu. Từ này được dùng nhiều lần (6,30; 8,26; 14,31; 16,8). Người kém tin là người có lòng tin nhỏ bé (oligopistia), chứ không phải là hoàn toàn không tin chút nào (apistia). Nhưng lòng tin nhỏ bé này thật sự cũng chẳng đem lại hiệu quả gì. Nó chưa đáng được gọi là tin theo đúng nghĩa.

Một lòng tin đúng nghĩa thì dù nhỏ bé như một hạt cải cũng có thể chuyển núi dời non (c. 20b; 1 Cr 13,2). Chỉ với lòng tin nhỏ như vậy, sẽ chẳng có gì mà anh em không làm được. Dĩ nhiên, câu này không có nghĩa là họ làm được mọi sự. Các môn đệ chỉ làm được những gì liên quan đến việc loan báo Nước Trời, như chữa mọi bệnh hoạn tật nguyền và trừ quỷ (Mt 10). Họ chỉ làm được phép lạ khi người bệnh có lòng tin, và khi việc họ làm nằm trong ý định của Thiên Chúa. Những thừa tác viên của Giáo Hội nhiều khi thấy mình bất lực trước sự dữ. Chúng ta cần xin Chúa thêm cho ta đức tin, để có thể chuyển được những đồi núi nơi lòng con người hôm nay.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top