Thứ Hai Trước Lễ Hiển Linh – 02/01/2023

Thánh Ba-xi-li-ô Cả và Thánh Ghê-gô-ri-ô Na-di-en, Giám mục, Tiến sĩ Hội Thánh, lễ nhớ

Lời Chúa – Ga 1,19-28:

Đây là lời chứng của ông Gio-an, khi người Do-thái từ Giê-ru-sa-lem cử một số tư tế và mấy thầy Lê-vi đến hỏi ông: “Ông là ai?” Ông tuyên bố thẳng thắn, ông tuyên bố rằng: “Tôi không phải là Đấng Ki-tô.” Họ lại hỏi ông: “Vậy thì thế nào? Ông có phải là ông Ê-li-a không?” Ông nói: “Không phải.” – “Ông có phải là vị ngôn sứ chăng?” Ông đáp: “Không.” Họ liền nói với ông: “Thế ông là ai, để chúng tôi còn trả lời cho những người đã cử chúng tôi đến? Ông nói gì về chính ông?” Ông nói: Tôi là tiếng người hô trong hoang địa: Hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi, như ngôn sứ I-sai-a đã nói. Trong nhóm được cử đi, có mấy người thuộc phái Pha-ri-sêu. Họ hỏi ông: “Vậy tại sao ông làm phép rửa, nếu ông không phải là Đấng Ki-tô, cũng không phải là ông Ê-li-a hay vị ngôn sứ?” Ông Gio-an trả lời: “Tôi đây làm phép rửa trong nước. Nhưng có một vị đang ở giữa các ông mà các ông không biết. Người sẽ đến sau tôi và tôi không đáng cởi quai dép cho Người.” Các việc đó đã xảy ra tại Bê-ta-ni-a, bên kia sông Gio-đan, nơi ông Gio-an làm phép rửa.

Suy niệm:

Người ta chỉ lớn lên khi ra khỏi mình, ra khỏi những bận tâm về mình. Người ta chỉ lớn hết mức khi không còn coi mình là trung tâm. Trung tâm được đặt nơi Thiên Chúa và tha nhân. Đức Giê-su đã từng khẳng định rằng trong con cái loài người, không ai lớn hơn ông Gio-an Tẩy Giả (x. Mt 11,11). Gio-an lớn vì ông là vị ngôn sứ giới thiệu trực tiếp Đấng Mê-si-a là Đức Giê-su, điều mà không một ngôn sứ nào trong Cựu Ước được diễm phúc làm. Nhưng Gio-an cũng lớn vì ông đã chấp nhận nhỏ đi: “Người phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại” (Ga 3,30).

Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy cách Gio-an làm mình nhỏ lại. Khi Gio-an đã nổi tiếng bởi lối sống khắc khổ và lời giảng mạnh mẽ, thì người Do-thái, người Pha-ri-sêu, sai các tư tế và các thầy Lê-vi từ Giê-ru-sa-lem đến với ông, trong lúc ông đang làm phép rửa bên kia sông Gio-đan. Họ muốn biết ông Gio-an là ai. Gio-an đã không nhận mình là Đấng Ki-tô, hay ngôn sứ Ê-li-a tái giáng (Ml 4,5), hay vị Ngôn Sứ cao cả đã được ông Mô-sê loan báo (Tl 18,15.18), mặc dù có người đã nghĩ ông là như vậy. Những lời từ chối của Gio-an càng lúc càng ngắn hơn và sắc hơn. “Tôi không phải là Đức Ki-tô. – Tôi không phải là. – Không.” Gio-an từ chối những chức danh mà nhiều người thèm muốn, bởi lẽ ông biết rõ mình là ai.

Khi bị bắt buộc phải đưa ra một câu trả lời về mình, Gio-an đã chọn câu của ngôn sứ I-sai-a (40,3). “Tôi là tiếng người hô trong hoang địa: Hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi.” Gio-an nhận mình chỉ là người dọn đường cho một Đấng đến sau, Đấng ấy là người ông không xứng đáng cởi quai dép. Cởi quai dép của chủ là việc chỉ dành cho người nô lệ thấp kém nhất.

Gio-an là người làm chứng tuyệt vời về ánh sáng (Ga 1,7-8). Ông là “tiếng” làm chứng cho “Lời” là Con Một Thiên Chúa. Cám ơn Gio-an vì nhờ ông mà ta gặp được Ánh Sáng thật. Cám ơn Gio-an vì tiếng của ông dẫn ta đến với Lời của Thiên Chúa.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top