Thứ Hai Tuần XVIII Thường Niên – 01/08/2022

Thánh An-phong-sô Ma-ri-a Li-gô-ri, Giám mục, Tiến sĩ Hội Thánh, lễ nhớ

Lời Chúa – Mt 14,13-21:

Khi nghe tin ông Gio-an bị chặt đầu, Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó, đi thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy, đông đảo dân chúng từ các thành đi bộ mà theo Người. Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su trông thấy một đoàn người đông đảo thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ.

Chiều đến, các môn đệ lại gần thưa với Người: “Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn.” Đức Giê-su bảo: “Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.” Các ông đáp: “Ở đây, chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá!” Người bảo: “Đem lại đây cho Thầy!” Rồi sau đó, Người truyền cho dân chúng ngồi xuống cỏ. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho môn đệ. Và môn đệ trao cho dân chúng. Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được mười hai giỏ đầy. Số người ăn có tới năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và trẻ con.

Suy niệm:

Tin về cái chết của Gio-an Tẩy Giả là một nhắc nhở cho Đức Giê-su về số phận tương tự của một ngôn sứ đang chờ đợi Ngài. Đức Giê-su cùng với môn đệ rút lui khỏi đó, đi thuyền đến một chỗ vắng. Ngài không muốn đối đầu với kẻ thù khi giờ của Ngài chưa đến. Nhưng lạ thay, chỗ hoang vắng này lại bất ngờ biến thành chỗ đông người, khi người ta kéo nhau đi bộ mà đến trước nơi Ngài sắp đến. Ra khỏi thuyền, Ngài đã thấy họ ở đó rồi. Chắc họ vui vì họ đi bộ mà nhanh hơn người chèo thuyền! Còn Đức Giê-su thấy họ thì chạnh lòng thương, dù kế hoạch đi lánh mặt ở chỗ vắng của Ngài đã tan vỡ (c. 14).

Khi môn đệ xin Thầy giải tán đám đông để họ đi mua thức ăn cho đỡ đói, Ngài bảo: “Họ không cần phải đi đâu cả. Chính anh em hãy cho họ ăn” (c. 16). Như thế, môn đệ được mời gọi trở thành người cung cấp thức ăn miễn phí. Hẳn là họ đã hết sức bối rối trước mệnh lệnh khó hiểu này. Làm sao chuyện đó xảy ra được? Làm sao nuôi được đám đông ngần này người ở nơi hoang vắng? Tất cả những gì họ có trong tay chỉ là năm cái bánh và hai con cá (c. 17). Nhưng những điều đó thì thấm vào đâu! Họ thất vọng, chán nản, khi thấy sứ mạng thì lớn, trong khi khả năng lại bé nhỏ. “Đem lại đây cho Thầy!” (c. 18). Thầy Giê-su bảo môn đệ đem đến cho mình tất cả bánh và cá họ có. Vấn đề không phải là ít hay nhiều, nhưng là tất cả. Ngài cần đóng góp nhỏ bé của chúng ta để làm những điều lớn lao. Hãy đem lại cho Ngài tất cả bánh và cá của đời ta: một chút thời giờ, một chút khả năng, một chút thiện chí. Rồi để mặc cho Ngài định liệu.

Cảnh tượng thật đẹp trong mùa xuân có bãi cỏ xanh mướt. Dân chúng ngồi trên cỏ thành từng nhóm nhỏ. Bánh và cá được trao từ tay các môn đệ đến tay Đức Giê-su. Từ tay Đức Giê-su dâng lên Cha Ngài trên trời với lời tạ ơn chúc tụng. Rồi từ tay Đức Giê-su trở lại tay các môn đệ, từ tay các môn đệ đến tay đám đông dân chúng (c. 19), và dân chúng hẳn đã bẻ ra chia sẻ cho nhau. Phép lạ bánh hóa nhiều diễn ra thật mầu nhiệm. Đức Giê-su đã không làm nên một núi bánh để các môn đệ đến lấy mà phát. Dường như bánh đã hóa nhiều khi được bẻ ra và trao đi từ tay nọ đến tay kia. Đức Giê-su đã phải bẻ năm cái bánh cho mười hai môn đệ. Các môn đệ cũng phải bẻ ra để trao cho đám đông. Nếu họ cứ giữ cho mình thì năm cái bánh sẽ mãi chỉ là năm cái bánh. Bẻ ra và trao đi không làm người ta trở nên nghèo, nhưng trở nên dư dật. Nếu bạn dám trao hết cho Ngài mọi sự bạn có, thì thế giới sẽ được no đủ. Phép lạ bánh hóa nhiều mãi mãi xảy ra khi ta chia sẻ qua tay Giê-su. Hôm nay, Thầy Giê-su vẫn mời chúng ta: Các con hãy cho họ ăn.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top