Thứ Hai Tuần XXIII Thường Niên – 05/09/2022

Lời Chúa – Lc 6,6-11:

Một ngày sa-bát khác, Đức Giê-su cũng vào hội đường và giảng dạy. Ở đó có một người bị khô bại tay phải. Các kinh sư và những người Pha-ri-sêu rình xem Đức Giê-su có chữa người ấy trong ngày sa-bát không, để tìm được cớ tố cáo Người. Nhưng Người biết họ đang suy nghĩ như thế, nên bảo người bại tay: “Anh trỗi dậy, ra đứng giữa đây!” Người ấy liền trỗi dậy và đứng đó. Đức Giê-su nói với họ: “Tôi xin hỏi các ông: ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay hủy diệt?” Người rảo mắt nhìn họ tất cả, rồi bảo người bại tay: “Anh giơ tay ra!” Anh ấy làm như vậy và tay anh liền trở lại bình thường. Nhưng họ thì giận điên lên, và bàn nhau xem có làm gì được Đức Giê-su không.

Suy niệm:

Chúng ta không biết nhiều chi tiết về người đàn ông được Đức Giê-su chữa lành trong hội đường, chỉ biết là bàn tay phải của ông bị teo, không duỗi ra được (c. 6). Có lẽ nó bị co quắp vì các cơ không hoạt động bình thường. Như thế, sẽ rất khó chịu và bất lợi để sinh hoạt hàng ngày. Hơn nữa, đây lại là bàn tay phải, bàn tay chính để làm việc.

Người đàn ông có bàn tay thương tật đã đến hội đường vào ngày sa-bát. Ông đến để nghe giảng dạy và cầu nguyện như mọi người. Có vẻ ông chẳng mong gì, chẳng xin được Đức Giê-su chữa lành, dù tiếng tăm của Ngài lúc đó đã lan rộng nhiều nơi (Lc 5,15). Thật bất ngờ khi Ngài bảo ông: “Anh trỗi dậy, ra đứng giữa đây!” Ông chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra cho mình, nhưng đã vâng lời. Ông đứng ở ngay giữa cho mọi người thấy. Sau đó, Ngài bảo ông: “Anh giơ tay ra!” (c. 10). Một lần nữa, ông lại vâng lời. Ông làm điều mà có lẽ từ lâu ông không làm được. Duỗi bàn tay khô héo, co quắp này, để có thể cầm cái ly, cái chén. Ước mơ đơn giản ấy nào ngờ hôm nay được thực hiện. Ông đã duỗi bàn tay theo lời Đức Giê-su, và nó đã trở lại bình thường. Bàn tay như được sống lại, được phục hồi, mềm mại, dễ bảo. Cuộc đời ông từ nay sẽ tươi hơn, có ích hơn, ít phải nhờ vả hơn.

Đức Giê-su đã làm phép lạ này không phải vì được yêu cầu, nhưng như một câu trả lời cho các kinh sư và những người Pha-ri-sêu. Họ rình xem Ngài có chữa bệnh trong ngày sa-bát không, để tố cáo Ngài. Bởi lẽ theo họ, ngày sa-bát chỉ được chữa những bệnh nguy tử. Đức Giê-su đã vạch trần âm mưu này và công khai tỏ thái độ. Câu hỏi quen thuộc “Có được phép làm điều này vào ngày sa-bát không?” được thay bằng câu hỏi mới “Ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay hủy diệt?” (c. 9).

Phép lạ sau đó của Đức Giê-su chính là câu trả lời (c. 10). Nhiều khi không làm một điều tốt, cũng bằng với việc làm một điều xấu, không cứu một người vào giây phút ấy, cũng bằng gián tiếp giết chết họ. Đức Giê-su đã không coi ngày sa-bát như ngày chỉ biết ngồi khoanh tay, nhưng như ngày để làm điều tốt, để cứu sự sống con người. Dù sao, Đức Giê-su đã không hề đụng đến người có bàn tay khô bại. Khó lòng bắt lỗi Ngài đã vi phạm ngày sa-bát, vì Ngài đã chữa cho ông chỉ bằng một lời nói mà thôi.

Các Ki-tô hữu không còn phải giữ ngày sa-bát nữa, nhưng giữ ngày Chúa Nhật. Đó là ngày để chúng ta làm điều tốt, để chăm lo cho sự sống. Chữa cho một bàn tay bị teo tóp được lành, việc này không nhỏ. Làm cho một con người có thể sống bằng đôi tay của mình, là chuyện lớn. Đức Giê-su đã phải trả giá cho việc chữa bệnh của mình. Chúng ta cũng phải trả giá khi dám bảo vệ một sự sống nhỏ nhoi. Chỉ mong bàn tay tôi không co lại, nhưng mở ra cho mọi người.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top