Thứ Năm Tuần III Mùa Vọng – 15/12/2022

Lời Chúa – Lc 7,24-30:

Khi những người ông Gio-an sai đến đã ra về, Đức Giê-su bắt đầu nói với đám đông về ông Gio-an rằng: “Anh em đi xem gì trong hoang địa? Một cây sậy phất phơ trước gió chăng? Hẳn là không! Thế thì anh em đi xem gì? Một người mặc gấm vóc lụa là chăng? Nhưng kẻ áo quần lộng lẫy, đời sống xa hoa thì ở trong cung trong điện. Thế thì anh em đi xem gì? Một vị ngôn sứ chăng? Đúng thế đó; mà tôi nói cho anh em biết: đây còn hơn cả ngôn sứ nữa! Chính ông là người Thiên Chúa đã nói tới trong Kinh Thánh rằng: Này Ta sai sứ giả của Ta đi trước mặt Con, người sẽ dọn đường cho Con đến!

“Tôi nói cho anh em biết: trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, không có ai cao trọng hơn ông Gio-an; tuy nhiên kẻ nhỏ nhất trong Nước Thiên Chúa còn cao trọng hơn ông. Nghe ông giảng, toàn dân, kể cả những người thu thuế, đều nhìn nhận Thiên Chúa là Đấng Công Chính và đã chịu phép rửa của ông. Còn những người Pha-ri-sêu và các nhà thông luật thì khước từ ý định của Thiên Chúa về họ, và không chịu phép rửa của ông.”

Suy niệm:

“Phúc thay người nào không vấp ngã vì tôi” (Lc 7,23). Dưới góc độ nào đó, có thể nói Gio-an đã “vấp ngã” vì Đức Giê-su. Khuôn mặt của Ngài không như những gì ông nghĩ và mong đợi. Ông ngỡ ngàng vì Đức Giê-su hành động ngược với điều ông trình bày. Rõ ràng Gio-an vẫn thuộc về thời đại cũ.

Nhưng Đức Giê-su tôn trọng vị thế của Gio-an, và đã hết lời ca ngợi ông trước mặt dân chúng. Gio-an đã gây nên một phong trào rộng lớn nhằm canh tân. Ông sinh ra một cách lạ lùng và sống cũng lạ lùng. Hoang địa là nơi ông chọn để sống một mình và cất tiếng gọi sám hối. Tiếng gọi này thu hút đến nỗi người ta kéo nhau đến gặp ông.

“Anh em đi xem gì trong hoang địa?” Câu hỏi này được Đức Giê-su nhắc đến ba lần (cc. 24-26). Gio-an hẳn không phải là một cây sậy dễ uốn mình theo mọi chiều gió. Nếu thế thì ông đã chẳng bị bắt và tống ngục. Gio-an cũng không phải là người ăn mặc sang trọng đứng trong cung. Ông sống khổ hạnh cả về ăn lẫn mặc (Lc 1,15; 7,33). Nếu hoang địa lôi kéo bao đoàn người háo hức đổ về, thì chỉ vì người ta muốn tìm gặp một vị ngôn sứ. Dân chúng tin Gio-an là vị ngôn sứ mà họ chờ đợi đã lâu. Họ mong được nghe Thiên Chúa nói sau thời gian dài thinh lặng.

Đức Giê-su khẳng định Gio-an còn lớn hơn một ngôn sứ nữa (c. 26), bởi lẽ ông chính là người đi trước dọn đường cho Ngài (c. 27). Ông thuộc về một thời đại đã qua, nhưng ông giới thiệu về thời đại mới. Ông là ngôn sứ cao trọng hơn các ngôn sứ của Cựu Ước vì ông trực tiếp chỉ cho mọi người thấy Đấng Cứu Độ. Dọn đường cho Chúa Giê-su đến là việc chúng ta vẫn phải làm. Ngài vẫn cần những Gio-an mới để mở đường cho Ngài vào, để trở thành nhịp cầu cho con người thế kỷ XXI gặp và tin. Chúng ta không thể mặc áo lông lạc đà hay ăn châu chấu. Chúng ta cũng không vào hoang địa để sống độc thân. Nhưng lối sống của chúng ta phải khiến người đương thời đặt những câu hỏi về Đức Giê-su, về vĩnh cửu, về ý nghĩa cuộc sống. Chấp nhận làm người dọn đường cũng phải chấp nhận thất bại. Những người bình dân và tội nhân đã tin vào sứ điệp của Gio-an (c. 29), còn những người trí tuệ hơn lại khước từ, không chịu phép rửa (c. 30). Khước từ Gio-an là khước từ ý định cứu độ của Thiên Chúa qua Đức Giê-su.

Ki-tô hữu chúng ta được diễm phúc hơn Gio-an vì được thuộc về Nước Thiên Chúa do Đức Ki-tô khai mở (c. 28). Chúng ta đang được hưởng những ân phúc mà Gio-an chưa được hưởng. Gio-an chỉ cho dân tộc mình thấy Đấng Cứu Độ, còn chúng ta được sống tình thân với Đấng Cứu Độ và nên một với Ngài. Ki-tô hữu cũng phải chấp nhận sống trong một thứ hoang địa khắc khổ nào đó, để tiếng kêu của mình dễ được con người hôm nay nghe hơn.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top