Thứ Năm Tuần IV Phục Sinh – 12/05/2022

Lời Chúa – Ga 13,16-20:

Sau khi đã rửa chân các môn đệ, Chúa Giê-su nói với các ông: “Thật, Thầy bảo thật anh em: tôi tớ không lớn hơn chủ nhà, kẻ được sai đi không lớn hơn người sai đi. Anh em đã biết những điều đó, nếu anh em thực hành, thì thật phúc cho anh em! Thầy không nói về tất cả anh em đâu. Chính Thầy biết những người Thầy đã chọn, nhưng phải ứng nghiệm lời Kinh Thánh sau đây: Kẻ đã cùng con chia cơm sẻ bánh lại giơ gót đạp con. Thầy nói với anh em điều đó ngay từ lúc này, trước khi sự việc xảy ra, để khi sự việc xảy ra, anh em tin là Thầy Hằng Hữu. Thật, Thầy bảo thật anh em: ai đón tiếp người Thầy sai đến là đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy.”

Suy niệm:

Khi giảng cho các Giám mục Anh Giáo, ông Jean Vanier có kể câu chuyện như sau xảy ra tại cộng đoàn của ông, một cộng đoàn được lập tại nước Pháp để giúp những người cơ nhỡ. Nhà ông có nhận nuôi anh Eric, 16 tuổi, vừa mù lại vừa điếc. Anh không đi được, không muốn ăn, chỉ quậy phá và muốn chết. Anh thật là mối kinh hoàng cho những ai phải chăm lo cho anh. Làm sao để anh yêu cuộc sống này? Làm sao để anh thấy mình được yêu và đáng quý, bất chấp những khiếm khuyết của mình? Tìm đâu thứ ngôn ngữ để một người vừa mù vừa điếc hiểu được điều ấy? Ông Jean Vanier có nhiệm vụ tắm cho anh mỗi sáng. Và ông đã tìm ra được thứ ngôn ngữ mà anh hiểu được, cảm được, thứ ngôn ngữ của bàn tay, ngôn ngữ của thịt. “Lời đã thành thịt, để thịt của chúng ta thành lời,” ông đã nói như thế.

Khi Thầy Giê-su chạm tay của mình vào chân các môn đệ để rửa với sự trân trọng và yêu thương, chắc họ đã cảm được thứ ngôn ngữ không lời đó. Kinh nghiệm được Thầy rửa chân là kinh nghiệm chẳng thể nào quên. Thầy muốn các môn đệ tiếp tục làm điều Thầy đã làm: “Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em” (Ga 13,15). Thầy Giê-su nhắc các môn đệ về vị thế của họ, vị thế của người tôi tớ, người được sai. Vị thế này hẳn thấp hơn vị thế của Thầy là chủ, là người sai họ đi (c. 16). Bởi đó, việc rửa chân cho nhau giữa các tôi tớ là một đòi buộc (c. 14).

“Anh em đã biết những điều đó, nếu anh em thực hành, thì thật phúc cho anh em!” (c. 17). Đức Giê-su đã biến hành vi rửa chân thành mối phúc. Con người thường tìm hạnh phúc nơi việc được phục vụ, được tôn vinh. Thầy Giê-su dạy ta tìm hạnh phúc nơi việc cúi xuống khiêm hạ. Nhiều Ki-tô hữu đã nếm được thứ hạnh phúc này, trong đó có ông Jean Vanier, Mẹ Têrêsa, cha Đamien, Đức Cha Cassaigne,… Họ đã tình nguyện dâng đời mình cho những người cùng khổ. Hôm nay, Đức Giê-su vẫn ở nơi những người cần được rửa vết thương, vết thương thể chất và tinh thần. Hôm nay, Ngài vẫn ở nơi những người đang cúi xuống, âm thầm, nhẹ nhàng băng bó các vết thương của thế giới.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top