Thứ Năm Tuần IV Thường Niên - 01/02/2024
Lời Chúa - Mc 6,7-13:
Khi ấy, Đức Giêsu gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trừ quỷ. Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt lưng; được đi dép, nhưng không được mặc hai áo. Người bảo các ông: “Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại đó cho đến lúc ra đi. Còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.” Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối. Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.
Suy niệm:
Đức Giêsu đã chọn nhóm Mười Hai để họ ở với Ngài và để được Ngài sai đi rao giảng và trừ quỷ (Mc 3,14-15). Giờ đây, sau một thời gian sống gần gũi bên Thầy, đã đến lúc họ được sai đi để làm những điều đã thấy Thầy làm: kêu gọi người ta hoán cải, trừ quỷ, xức dầu chữa bệnh nhân (cc. 12-13). Các môn đệ trở nên cánh tay nối dài của Thầy. Họ được Thầy Giêsu tin tưởng cho chia sẻ cùng một sứ mạng.
Các môn đệ mang gì khi lên đường? Một lệnh sai đi, một người bạn đồng hành, một quyền lực trên thần ô uế. Đức Giêsu cho phép họ mang một cái gậy và đôi dép để đi đường xa. Tất cả hành trang chỉ có thế! Những thứ bị cấm mang khi đi đường là những thứ vốn tạo ra sự bảo đảm hay dư thừa không cần thiết: lương thực, bao bị, tiền giắt lưng, hai áo trong. Như thế, người được sai đi phải hoàn toàn phó thác cho Thiên Chúa lo liệu và phải hoàn toàn cậy dựa vào lòng tốt mỗi ngày của tha nhân.
Nhẹ nhàng, đơn sơ là thái độ của người luôn sẵn sàng ra đi. Siêu thoát, vô vị lợi là thái độ của người không dính bén với vật chất. Người tông đồ cũng không dính bén đến cơ sở hay tiện nghi. Họ không tìm cách đổi chỗ ở để có chỗ tốt hơn (c. 10). Hơn nữa họ chấp nhận sự thất bại, sự từ chối không muốn đón tiếp (c. 11), vì chính Thầy của họ cũng đã chịu cảnh ngộ tương tự ở quê nhà.
Nhóm Mười Hai đã ra đi theo lệnh Thầy Giêsu và đã làm được những điều họ không dám mơ (cc. 12-13). Họ đã học được kinh nghiệm về tin tưởng, khó nghèo, siêu thoát. Họ đã thấy sức mạnh của Nước Trời đang thu hẹp lại mảnh đất của Xatan. Họ đã đem lại niềm vui cho bệnh nhân và người khao khát Tin Mừng. Giáo Hội mọi thời vẫn được nhắc nhở từ đoạn Lời Chúa trên đây. Chẳng ai giữ từng chữ của bản văn, nhưng tinh thần thì không được bỏ. Sự nhẹ nhàng, cơ động của một Giáo Hội đến phục vụ con người, luôn kéo chúng ta ra khỏi những nặng nề, trì trệ dễ vướng phải. Hôm nay, Chúa cho phép tôi được mang gì và cấm tôi mang gì?
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.
Bài viết liên quan