Thứ Năm Tuần V Mùa Chay – 30/03/2023

Lời Chúa – Ga 8,51-59:

Khi ấy, Đức Giê-su nói với những người Do-thái rằng: “Thật, tôi bảo thật các ông: ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết.”

Người Do-thái liền nói: “Bây giờ, chúng tôi biết chắc là ông bị quỷ ám. Ông Áp-ra-ham đã chết, các ngôn sứ cũng vậy; thế mà ông lại nói: “Ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết.

Chẳng lẽ ông lại cao trọng hơn cha chúng tôi là ông Áp-ra-ham sao? Người đã chết, các ngôn sứ cũng đã chết. Ông tự coi mình là ai?” Đức Giê-su đáp: “Nếu tôi tôn vinh chính mình, vinh quang của tôi chẳng là gì cả. Đấng tôn vinh tôi chính là Cha tôi, Đấng mà các ông gọi là Thiên Chúa của các ông. Các ông không biết Người; còn tôi, tôi biết Người. Nếu tôi nói là tôi không biết Người, thì tôi cũng là kẻ nói dối như các ông. Nhưng tôi biết Người và giữ lời Người. Ông Áp-ra-ham là cha các ông đã hớn hở vui mừng vì hy vọng được thấy ngày của tôi. Ông đã thấy và đã mừng rỡ.”

Người Do-thái nói: “Ông chưa được năm mươi tuổi mà đã thấy ông Áp-ra-ham!” Đức Giê-su đáp: “Thật, tôi bảo thật các ông: trước khi có ông Áp-ra-ham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu!”

Họ liền lượm đá để ném Người. Nhưng Đức Giê-su lánh đi và ra khỏi Đền Thờ.

Suy niệm:

Bài Tin Mừng hôm nay kết thúc bằng việc Đức Giê-su bị ném đá. Nhưng Ngài đã ẩn mình đi và ra khỏi Đền Thờ (c. 59). Ném đá là hình phạt của người Do-thái chủ yếu dành cho kẻ phạm thượng.

Đức Giê-su đã làm gì để bị coi là mắc tội phạm thượng, nghĩa là tội coi thường quyền tối thượng của Thiên Chúa? Trước hết, Đức Giê-su đặt mình lên trên tổ phụ đáng kính Áp-ra-ham. Ngài biết ông Áp-ra-ham vui sướng mừng rỡ vì hy vọng được thấy ngày của Ngài, thấy những việc Ngài làm đây (c. 56). Áp-ra-ham mừng vì chính Đức Giê-su, chứ không phải cá nhân mình, mới là Đấng đem phúc lành cho mọi dân tộc trên thế giới. Dù chưa tới năm mươi tuổi, Đức Giê-su dám coi mình là có trước ông Áp-ra-ham. “Trước khi có Áp-ra-ham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu” (c. 58).

Ta là Đấng Hằng Hữu là câu trả lời của Thiên Chúa cho ông Mô-sê khi ông hỏi tên của Ngài bên bụi gai bốc cháy (Xh 3,14). Đức Giê-su cũng muốn trả lời câu hỏi về mình (c. 53) bằng lối nói đó. Vì trước khi được sinh ra ở đời làm người, thì Ngài đã hiện hữu rồi. Ngài là một với Ngôi Lời vĩnh cửu của Thiên Chúa (Ga 1,14-18), bởi đó, Ngài có trước Áp-ra-ham, người đã sống trước Ngài gần hai ngàn năm. Chính khẳng định bị coi là phạm thượng này đã khiến Ngài bị ném đá.

Đức Giê-su thường bị coi là ngạo mạn, tự tôn vì những lời như vậy. Thật ra Ngài chẳng tự tôn vinh mình. Chúa Cha mới là Đấng tôn vinh Ngài qua cái chết tủi nhục (c. 54). Đức Giê-su cũng chẳng coi thường Thiên Chúa bao giờ. Ngài gọi Thiên Chúa là Cha một cách thân thương, và nhìn nhận: “Chúa Cha cao trọng hơn Thầy” (Ga 14,28).

Có một sự phân biệt rất rõ giữa Chúa Cha và Đức Giê-su: Chúa Cha là người sai đi; Đức Giê-su là Con, là người được sai đi. Đức Giê-su chỉ làm điều Ngài thấy Cha làm (Ga 5,19-20;8,28-29), và nói điều Ngài nghe Cha nói (Ga 8,26.40;12,49-50). Triệt để vâng phục và tùy thuộc là nét đặc trưng của Đức Giê-su. Trong Tin Mừng Gio-an, bao lần ta gặp cụm từ không tự mình. Đức Giê-su không tự mình nói, cũng chẳng tự mình làm. Ngài đòi chúng ta tuân giữ lời Ngài (c. 51) chỉ vì chính Ngài cũng đã tuân giữ lời Thiên Chúa (c. 55).

Trong tuần lễ này, tại nhà thờ, các ảnh tượng có thể được che lại. Khi bị ném đá, Đức Giê-su đã tránh đi vì giờ của Ngài chưa đến. Đức Giê-su vẫn cương trực nói điều phải nói và làm điều phải làm. Chúng ta xin có được sự cương trực đó khi phải làm chứng cho Chúa.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top