Thứ Năm Tuần VI Thường Niên – 16/02/2023

Lời Chúa – Mc 8,27-33:

Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ của Người đi tới các làng xã vùng Xê-da-rê Phi-líp-phê. Dọc đường, Người hỏi các môn đệ: “Người ta nói Thầy là ai?” Các ông đáp: “Họ bảo Thầy là ông Gio-an Tẩy Giả, có kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, kẻ khác lại cho là một ngôn sứ nào đó.” Người lại hỏi các ông: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Ông Phê-rô trả lời: “Thầy là Đấng Ki-tô.” Đức Giê-su liền cấm ngặt các ông không được nói với ai về Người.

Rồi Người bắt đầu dạy cho các ông biết Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và sau ba ngày, sống lại. Người nói rõ điều đó, không úp mở. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người. Nhưng khi Đức Giê-su quay lại, nhìn thấy các môn đệ, Người trách ông Phê-rô: “Xa-tan! lui lại đàng sau Thầy! Vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.”

Suy niệm:

Không rõ tại sao Thầy Giê-su lại chọn lúc đi đường với các môn đệ lên vùng cao phía bắc xứ Palestine, gần chân núi Khéc-môn, để thăm dò xem dân chúng nghĩ Thầy là ai. Quan trọng hơn, Thầy muốn biết các môn đệ nghĩ gì về Thầy: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”

Thầy Giê-su đã sống bên các môn đệ từ mấy năm qua. Họ đã được gọi, được chọn, được theo, đã được thấy, được nghe, được chạm đến. Bao nhiêu là kinh nghiệm gần gũi! Nhưng Thầy Giê-su chẳng nói rõ cho họ biết mình là ai. Bây giờ, Thầy lại đặt câu hỏi cho họ. Ông Phê-rô đại diện cho anh em trả lời: “Thầy là Đấng Ki-tô.” Đấng Ki-tô là Đấng Mê-si-a, Đấng được Thiên Chúa xức dầu thánh hiến. Vì thế, người ta thường coi Ngài là Đấng giải phóng hùng mạnh. Nhiều người Do-thái mong Đấng Ki-tô đến để đánh đuổi quân Rô-ma và đem lại thái bình cho đất nước.

Câu trả lời của Phê-rô cơ bản là đúng. Thầy đúng là Mê-si-a, nhưng lại không phải là Mê-si-a như Phê-rô nghĩ. Bởi lẽ Thầy là một Mê-si-a phải chịu nhục nhã và thất bại, chịu mang thân phận đau khổ của Người Tôi Trung (Is 52-53). Để vào ánh sáng, Thầy phải vượt qua bóng tối của hố thẳm. Dù sao câu trả lời của Phê-rô đã mở ra một giai đoạn mới. Từ nay, Thầy sẽ chia sẻ nhiều hơn cho các ông về định mệnh tương lai. Thầy sẽ nói rõ chứ không nói bóng gió bằng dụ ngôn nữa (c. 32).

Thầy Giê-su biết rõ đau khổ và cái chết đang đe dọa mình đến từ phía các nhà lãnh đạo Do-thái giáo. Nhưng Thầy cũng tin rằng Cha ở với Thầy và sẽ không bao giờ bỏ Thầy. Lần đầu tiên, Thầy chia sẻ cho môn đệ chuyện riêng tư, niềm đau và hy vọng, cái chết sắp đến và niềm tin vào sự sống lại, dù chắc Thầy đã không nói nguyên văn như ta thấy ở câu 31.

Phê-rô không thể chấp nhận được định mệnh mà Thầy mới gợi lên (c. 32). Ông không hiểu được chuyện Đấng Ki-tô mà phải chịu khổ đau, nhục nhã. Ông không biết rằng chữ “phải” ấy đến từ Thiên Chúa, và thất bại cũng như cái chết có chỗ trong chương trình của Ngài. Phê-rô thương Thầy, và tình thương lại trở thành một cám dỗ lớn. Ông muốn Thầy đổi ý, ông muốn đi trước dẫn đường cho Thầy. Thầy Giê-su đòi ông trở lại đằng sau, đi sau Thầy như môn đệ (c. 33).

Chúng ta cũng sợ như Phê-rô, sợ cùng với Thầy Giê-su đi con đường hẹp. Chúng ta cũng dễ nghĩ theo kiểu người phàm, chứ không nghĩ theo kiểu Thiên Chúa (c. 33). Xin được uốn lối nghĩ khôn ngoan của mình theo sự điên rồ của Thiên Chúa (1 Cr 1,25).

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top