Thứ Năm Tuần XIII Thường Niên – 30/06/2022

Lời Chúa – Mt 9,1-8:

Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, băng qua hồ, trở về thành của mình. Người ta liền khiêng đến cho Người một kẻ bại liệt nằm trên giường. Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt: “Này con, cứ yên tâm, con đã được tha tội rồi!” Có mấy kinh sư nghĩ bụng rằng: “Ông này nói phạm thượng.” Nhưng Đức Giê-su biết ý nghĩ của họ, liền nói: “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy? Trong hai điều: một là bảo: “Con đã được tha tội rồi”, hai là bảo: “Đứng dậy mà đi”, điều nào dễ hơn? Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội – bấy giờ, Đức Giê-su bảo người bại liệt: “Đứng dậy, vác giường đi về nhà!” Người bại liệt đứng dậy, đi về nhà. Thấy vậy, dân chúng sợ hãi và tôn vinh Thiên Chúa đã ban cho loài người được quyền năng như thế.

Suy niệm:

Khiêng một người bất toại trên một cái giường là điều không dễ. Chẳng biết có mấy người khiêng và khiêng bao xa? Chẳng rõ tương quan giữa họ ra sao, có phải là bạn bè, họ hàng không? Có điều chắc là anh bất toại không thể tự mình đến với Thầy Giê-su được. Chân của anh có vấn đề, và thời ấy không có xe lăn như bây giờ. Anh cần đến sự giúp đỡ của bạn bè quen biết. Và đã có những người đáp lại vì tình thương đối với anh chịu tật nguyền. Rồi đã có một cuộc hẹn, và sau đó, cả nhóm lên đường. Tình bạn làm cho đường đến nhà của Thầy Giê-su ở Ca-phác-na-um gần hơn.

Nhưng vất vả, nhọc nhằn thì vẫn không tránh được. Đưa người bất toại đến với Thầy Giê-su quả là một kỳ công, vì trong Tin Mừng theo thánh Mác-cô, họ đã phải đưa người bệnh xuống qua một lỗ thủng ở trên mái nhà, bởi lẽ không có đường nào khác! (Mc 2,4). Dù sao, Thầy Giê-su cũng đã thấy lòng tin của họ (c. 2). Lòng tin là cái bên trong, nhưng được lộ ra ngoài. Cả người bất toại lẫn các người khiêng đều có chung một lòng tin. Tin rằng đến với Thầy Giê-su là thế nào cũng được khỏi. Họ nuôi một niềm hy vọng lớn: khi trở về không phải khiêng nhau nữa. Anh bất toại có thể đi được bằng đôi chân của chính mình và đi ngang hàng với những người bạn khác. Tin, yêu và hy vọng là những tâm tình có trong tim của nhóm bạn này. Không có những điều đó, thì cũng chẳng có phép lạ khỏi bệnh. Ơn Thiên Chúa vẫn đến với con người ngang qua lòng tốt của con người. Nhưng lạ thay, Thầy Giê-su lại có vẻ không màng đến chuyện chữa bệnh.

Thầy nói với người bất toại: “Con đã được tha tội rồi” (c. 2). Ơn đầu tiên người bất toại nhận được là một ơn mà anh không xin, ơn đó không phải nơi thân xác, nhưng nơi linh hồn. Hẳn Thầy Giê-su không có ý nói rằng anh bị tật là vì đã phạm tội. Nhưng Ngài muốn cho thấy uy quyền của lời Ngài nói. Lời này có thể tha tội và lời này cũng có thể chữa lành. Nếu các kinh sư nghĩ rằng Ngài đã nói phạm thượng (c. 3), dám tiếm quyền tha tội dành cho một mình Thiên Chúa, thì Ngài sẽ chứng tỏ cho họ thấy Ngài có quyền tha tội dưới đất. Ngài bảo anh bất toại: “Đứng dậy, vác giường đi về nhà!” (c. 6). Ngài đã không chọn điều dễ hơn (c. 5), điều khó kiểm chứng. Anh bất toại đã đứng dậy và đi về nhà cùng với các bạn của anh. Anh đã được hơn cả điều anh mong ước, đó là hồn an xác mạnh.

Đức Giê-su có quyền giải phóng ta khỏi bệnh tật và tội lỗi. Tội lỗi cũng làm ta bất toại, không đến được với Thiên Chúa và tha nhân. Nhưng Đức Giê-su đã muốn chia sẻ quyền này cho “loài người” (c. 8). Môn đệ của Ngài vẫn làm thừa tác vụ chữa lành và tha tội cho đến tận thế.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top