Thứ Năm Tuần XVIII Thường Niên – 04/08/2022

Thánh Gio-an Ma-ri-a Vi-a-nê, Linh mục, lễ nhớ

Lời Chúa – Mt 16,13-23:

Khi ấy, Đức Giê-su đến vùng kế cận thành Xê-da-rê Phi-líp-phê, Người hỏi các môn đệ rằng: “Người ta nói Con Người là ai?” Các ông thưa: “Kẻ thì nói là ông Gio-an Tẩy Giả, kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, có người lại cho là ông Giê-rê-mi-a hay một trong các vị ngôn sứ.” Đức Giê-su lại hỏi: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Ông Si-môn Phê-rô thưa: “Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống.” Đức Giê-su nói với ông: “Này anh Si-môn con ông Giô-na, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời. Còn Thầy, Thầy bảo cho anh biết: anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. Thầy sẽ trao cho anh chìa khóa Nước Trời: dưới đất, anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; dưới đất, anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy.” Rồi Người cấm ngặt các môn đệ không được nói cho ai biết Người là Đấng Ki-tô.

Từ lúc đó, Đức Giê-su Ki-tô bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết: Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ sống lại. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người: “Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy!” Nhưng Đức Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô: “Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.”

Suy niệm:

Chúng ta đã quen cầu nguyện cho Đức Giáo Hoàng với bài hát: “Này con là đá, trên viên đá này Ta xây Giáo Hội…” Theo Tin Mừng Gio-an, ngay từ lần đầu gặp gỡ (Ga 1,42), Đức Giê-su đã đặt cho anh Si-môn một cái tên mới: Kê-pha, nghĩa là Đá. Trong bài Tin Mừng bằng tiếng Hy-lạp, Đức Giê-su nói với Si-môn: “Anh là Petros (Phê-rô), và trên petra (đá) này, Thầy sẽ xây Giáo Hội của Thầy.” Rất có thể Ngài đã nói với Si-môn bằng tiếng Do-thái thời của Ngài như sau: “Anh là Kê-pha, và trên kê-pha này Thầy sẽ xây Giáo Hội của Thầy.” Người Do-thái hầu như không có thói quen đặt tên con là Đá, Kê-pha. Khi đặt cho Si-môn cái tên lạ, Đức Giê-su đã muốn trao sứ mạng cho anh. Anh sẽ là nền cho ngôi nhà mới của Thầy, do tay Thầy xây dựng (c. 18). Ngôi nhà ấy chính là Giáo Hội, là cộng đoàn giao ước mới do Thầy lập nên.

Chúng ta rất ngạc nhiên vì Đức Giê-su muốn đặt nền trên Kê-pha (Phê-rô), một con người bình thường, một ngư phủ ít học. Làm sao Giáo Hội có thể xây nền trên một con người yếu đuối như thế? Nhưng Kê-pha vững như bàn thạch không nhờ sức riêng, mà nhờ ơn Chúa. Quyền lực của Tử thần, của Ác thần không thắng được cộng đoàn này. Bất chấp những tấn công từ cả trong lẫn ngoài suốt hai mươi thế kỷ qua, Giáo Hội vẫn đứng vững trên nền đá Phê-rô, anh ngư phủ vùng Ga-li-lê, đơn giản là vì Chúa phục sinh vẫn luôn ở với Giáo Hội (Mt 28,20), và vẫn tiếp tục xây dựng Giáo Hội của Ngài trong sự thăng trầm của lịch sử.

Nhưng Phê-rô cũng có những yếu đuối của mình. Khi Thầy Giê-su loan báo về con đường khổ nạn và cái chết sắp đến, Phê-rô không thể chấp nhận được con đường hẹp này. Dù đã được Cha mặc khải để biết Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa, nhưng Phê-rô lại chưa thể hình dung được một đấng Ki-tô thất bại ê chề. “Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy” (c. 22). Nếu Thầy là Con Thiên Chúa, thì Cha chẳng để Thầy phải chịu như vậy. Trong phút chốc, từ Đá Tảng vững chắc, Phê-rô trở thành viên đá làm cho Thầy vấp phạm, trở thành cơn cám dỗ lớn đến từ Xa-tan cho Thầy (c. 23). Đức Giê-su đã phản ứng mạnh mẽ đối với anh môn đệ mà Ngài tin tưởng. “Lui lại đàng sau Thầy!”: Ngài nói giống như lần bị cám dỗ bởi Xa-tan (Mt 4,10). Ngài muốn Phê-rô trở lại vị trí đi sau của người môn đệ. Cần có thời gian Phê-rô mới hiểu được con đường Thầy đã đi và tự nguyện đón lấy cái chết thập giá mà chính Thầy đã chịu.

Cám dỗ tránh con đường hẹp của khổ đau, nhục nhã, thất bại, khó nghèo là cám dỗ muôn thuở mà Thầy Giê-su và anh Phê-rô đã trải qua, cũng là cám dỗ muôn thuở của Giáo Hội mọi thời. Làm thế nào để chúng ta nghĩ như Thiên Chúa, chứ không như thế gian, chọn sự ngu dại của Thập Giá hơn là sự khôn ngoan người đời (x. 1 Cr 1,25)?

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top