Thứ Sáu Tuần I Thường Niên – 13/01/2023

Lời Chúa – Mc 2,1-12:

Khi ấy, Đức Giê-su trở lại thành Ca-phác-na-um. Hay tin Người ở nhà, dân chúng tụ tập lại, đông đến nỗi trong nhà ngoài sân chứa không hết. Người giảng lời cho họ. Bấy giờ, người ta đem đến cho Đức Giê-su một kẻ bại liệt, có bốn người khiêng. Nhưng vì dân chúng quá đông, nên họ không sao khiêng đến gần Người được. Họ mới dỡ mái nhà, ngay trên chỗ Người ngồi, làm thành một lỗ hổng, rồi thả người bại liệt nằm trên chõng xuống. Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt: “Này con, con đã được tha tội rồi.” Nhưng có mấy kinh sư đang ngồi đó, họ nghĩ thầm trong bụng rằng: “Sao ông này lại dám nói như vậy? Ông ta nói phạm thượng! Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa?” Tâm trí Đức Giê-su thấu biết ngay họ đang thầm nghĩ như thế, Người mới bảo họ: “Sao trong bụng các ông lại nghĩ những điều ấy? Trong hai điều: một là bảo người bại liệt: “Con đã được tha tội rồi”, hai là bảo: “Đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi”, điều nào dễ hơn? Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội, -Đức Giê-su bảo người bại liệt- Ta truyền cho con: Hãy đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi về nhà!” Người bại liệt đứng dậy, và lập tức vác chõng đi ra trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ bảo nhau: “Chúng ta chưa thấy vậy bao giờ!”

Suy niệm:

Bối cảnh của bài Tin Mừng hôm nay là căn nhà của ông Si-môn ở Ca-phác-na-um. Đức Giê-su đang được hết sức ái mộ bởi đám đông dân chúng. Biết ngài trở về, họ tụ tập lại đông đến nỗi cửa cũng chẳng còn lối vào. Chính vì thế, khi bốn người bạn khiêng anh bất toại tới, họ không biết làm sao mà vào được trong nhà để gặp Đức Giê-su.

Dù sao, cũng có một tình cảm nào đó giữa năm người này. Rất có thể họ là một nhóm bạn quen biết nhau và muốn giúp nhau. Cả năm người đều tin rằng đến với Đức Giê-su là có hy vọng khỏi bệnh. Họ đã hẹn nhau vào một ngày nhất định để lên đường. Tình bạn được biểu lộ qua việc vất vả khiêng người bất toại. Khi không vào được nhà, chắc cả năm người đều bối rối. Về ư? Hay chờ đợi? Hay cứ liều gạt đám đông mà vào? Hay còn một giải pháp nào khác tốt hơn? Thời nay, chúng ta khó hiểu được chuyện dỡ mái nhà mà vào. Nhưng mái nhà của người Palestine thời ấy cũng khá đơn sơ, chỉ gồm những thanh xà đặt trên các tường đá, rồi lợp tranh lên trên. Nhóm năm người đã chọn giải pháp này, sau khi đã bàn bạc và nhất trí. Kế đến là chuyện phân công. Phải xin phép chủ nhà, phải leo lên dỡ mái bằng thang và làm một lỗ hổng, phải kéo anh bất toại với chõng lên và hạ xuống ngay tại chỗ Đức Giê-su ngồi. Tất cả công việc này cần nhiều sức mạnh và sự khéo léo, nhất là cần lòng tin và tình bạn.

Hẳn Đức Giê-su đã hết sức kinh ngạc trước lòng tin này. Lòng tin mạnh mẽ không lùi bước trước khó khăn cản trở. Lòng tin đầy sáng tạo, dám tìm ra những con đường mới mẻ và khác thường. Lòng tin mang tính tập thể, vì là niềm tin của cả nhóm năm người. Lòng tin đòi vất vả, đổ mồ hôi, chứ không chỉ ở trong tâm trí. Lòng tin táo bạo vì dỡ mái nhà có thể bị Đức Giê-su coi là là khiếm nhã. Đức Giê-su đã thấy được lòng tin này và ngài đã chữa lành (c. 5).

Con đường trở về nhà của năm người thật là vui và nhẹ nhàng. Người ta có thề đi ngang hàng với nhau, chứ không phải khiêng nhau nữa. Nhìn nhóm người trên, tôi tự đặt cho mình vài câu hỏi. Khi tôi bất toại, có người bạn nào giúp tôi không? Tôi có khiêm nhường để cho người khác giúp tôi không? Tôi có sẵn sàng để người khác đưa tôi đến với Giê-su không? Tôi có chấp nhận vất vả để giúp một người bạn đang gặp khó khăn không?

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top