Thứ Sáu Tuần IV Thường Niên – 03/02/2023

Lời Chúa – Mc 6,14-29:

Khi ấy, vua Hê-rô-đê nghe biết về Đức Giê-su, vì Người đã nổi danh. Có kẻ nói: “Đó là ông Gio-an Tẩy Giả từ cõi chết trỗi dậy, nên mới có quyền năng làm phép lạ.” Kẻ khác nói: “Đó là ông Ê-li-a.” Kẻ khác nữa lại nói: “Đó là một ngôn sứ như một trong các ngôn sứ.” Vua Hê-rô-đê nghe thế, liền nói: “Ông Gio-an, ta đã cho chém đầu, chính ông đã trỗi dậy!”

Số là vua Hê-rô-đê đã sai người đi bắt ông Gio-an và xiềng ông trong ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà Hê-rô-đi-a, vợ của người anh là Phi-líp-phê, mà ông Gio-an lại bảo: “Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài!” Bà Hê-rô-đi-a căm thù ông Gio-an và muốn giết ông, nhưng không được. Thật vậy, vua Hê-rô-đê biết ông Gio-an là người công chính thánh thiện, nên sợ ông, và còn che chở ông. Nghe ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.

Một ngày thuận lợi đến: nhân dịp mừng sinh nhật của mình, vua Hê-rô-đê mở tiệc thết đãi bá quan văn võ và các thân hào miền Ga-li-lê. Con gái bà Hê-rô-đi-a vào biểu diễn một điệu vũ, làm cho nhà vua và khách dự tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái: “Con muốn gì thì cứ xin, ta sẽ ban cho con.” Vua lại còn thề: “Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được.” Cô gái đi ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây?” Mẹ cô nói: “Đầu Gio-an Tẩy Giả.” Lập tức cô vội trở vào đến bên nhà vua và xin rằng: “Con muốn ngài ban ngay cho con cái đầu ông Gio-an Tẩy Giả, đặt trên mâm.” Nhà vua buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với cô. Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gio-an tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở trong ngục, bưng đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô gái trao cho mẹ. Nghe tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi mộ.

Suy niệm:

Như mọi con người khác ở trên đời, Hê-rô-đê bị giằng co giữa cái xấu và cái tốt. Vấn đề là ông ta sẽ ngả theo cái nào.

Hê-rô-đê biết Gio-an là người công chính thánh thiện nên sợ ông. Hê-rô-đê đã bảo vệ che chở cho Gio-an và thích nghe ông nói, dù những điều đó làm Hê-rô-đê hết sức bối rối (c. 20). Nhưng Hê-rô-đê cũng là người đã sai bắt Gio-an và xiềng ông trong ngục, chỉ vì Gio-an dám nói: “Nhà vua không được lấy vợ của anh mình.” Rõ ràng, cái ác trong Hê-rô-đê đã thắng cái thiện, cái xấu đã thắng cái tốt. Hê-rô-đê thuộc loại người “nghe lời thì liền vui vẻ đón nhận, nhưng không đâm rễ, mà là những kẻ nông nổi nhất thời…” (Mc 4,16-17). Chính vì thế, khi gặp thử thách thì ông vấp ngã ngay.

Hê-rô-đê còn quỵ ngã một lần nữa nặng hơn. Ngày sinh nhật của ông cũng là ngày chết của một vị ngôn sứ. Khi con gái bà Hê-rô-đi-a biểu diễn một điệu múa làm vui lòng mọi người, Hê-rô-đê đã lỡ thề hứa một điều thiếu khôn ngoan trước mặt bá quan văn võ và các thân hào miền Ga-li-lê: “Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được” (c. 23). Không biết lúc đó Hê-rô-đê đã say chưa, nhưng chắc chắn nhà vua đã quên một điều quan trọng. Ông quên mình chỉ là một tiểu vương nắm vùng Ga-li-lê và Pê-rê (Lc 3,1), nên ông không có quyền cho đất hay chia đất. Bà Hê-rô-đi-a đã không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này để trả thù Gio-an. Bà nói với cô con gái xin đầu Gio-an Tẩy Giả (c. 24). Hẳn điều này là một bất ngờ lớn đối với Hê-rô-đê. Lập tức ông bị đặt vào thế bị giằng xé. Một mặt, ông hết sức đau buồn vì quý mạng sống của Gio-an. Mặt khác, ông lại không muốn thất hứa với cô bé, một lời hứa đã trót nói ra công khai trước mặt quan khách dự tiệc. Hê-rô-đê có dám chịu đánh mất chút danh dự của mình không khi khiêm tốn xin rút lại lời thề hứa vội vàng, bồng bột? Ông có dám nhận mình đã sai và chịu mất mặt không? Tiếc quá! Hê-rô-đê đã không có được can đảm này.

Như người thanh niên giàu có buồn rầu bỏ đi (Mc 10,22), Hê-rô-đê cũng sẽ buồn suốt đời vì cái chết do ông gây ra. Như Hê-rô-đê, sau này, Phi-la-tô cũng chịu áp lực khi ông xử án Đức Giê-su. Ông cũng phạm đúng tội của Hê-rô-đê trước đám đông (Mc 15,15), coi ghế ngồi của mình quý hơn mạng sống của Đức Giê-su, người vô tội.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top