Thứ Sáu Tuần VIII Thường Niên – 02/06/2023

Lời Chúa – Mc 11,11-26:

Khi ấy, Đức Giê-su vào Giê-ru-sa-lem và đi vào Đền Thờ. Người rảo mắt nhìn xem mọi sự, và vì giờ đã muộn, Người đi ra Bê-ta-ni-a cùng với Nhóm Mười Hai.

Hôm sau, khi thầy trò rời khỏi Bê-ta-ni-a, thì Đức Giê-su cảm thấy đói. Trông thấy ở đàng xa có một cây vả tốt lá, Người đến xem có tìm được trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người không tìm được gì cả, chỉ thấy lá thôi, vì không phải là mùa vả. Người lên tiếng bảo cây vả: “Muôn đời sẽ chẳng còn ai ăn trái của mày nữa!” Các môn đệ đã nghe Người nói thế.

Thầy trò đến Giê-ru-sa-lem. Đức Giê-su vào Đền Thờ, Người bắt đầu đuổi những kẻ đang mua bán trong Đền Thờ, lật bàn của những người đổi bạc và xô ghế của những kẻ bán bồ câu. Người không cho ai được mang đồ vật gì đi qua Đền Thờ. Người giảng dạy và nói với họ: “Nào đã chẳng có lời chép rằng: Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dân tộc sao? Thế mà các người đã biến thành sào huyệt của bọn cướp!” Các thượng tế và kinh sư nghe thấy vậy, thì tìm cách giết Đức Giê-su. Quả thế, họ sợ Người, vì cả đám đông đều rất ngạc nhiên về lời giảng dạy của Người. Chiều đến, Đức Giê-su và các môn đệ ra khỏi thành.

Sáng sớm, khi đi ngang cây vả, các ngài thấy nó đã chết khô tận rễ. Ông Phê-rô sực nhớ lại, liền thưa Đức Giê-su: “Kìa Thầy xem: cây vả Thầy rủa đã chết khô rồi!” Đức Giê-su nói với các ông: “Anh em hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật anh em: nếu có ai nói với núi này: “Dời chỗ đi, nhào xuống biển!”, mà trong lòng chẳng nghi nan, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì sẽ được như ý. Vì thế, Thầy nói với anh em: tất cả những gì anh em cầu xin, anh em cứ tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý. Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Đấng ngự trên trời, cũng tha lỗi cho anh em. (Nhưng nếu anh em không tha thứ, thì Cha của anh em là Đấng ngự trên trời, cũng sẽ không tha lỗi cho anh em).”

Suy niệm:

Khi thánh sử Mác-cô viết đoạn Tin Mừng này, thì có thể Đền thờ ở Giê-ru-sa-lem đã bị phá hủy bởi quân Rô-ma. Ngôi đền thờ nguy nga này được vua Hê-rô-đê Cả trùng tu và nới rộng, mất 84 năm mới hoàn thành, để rồi chỉ tồn tại được vỏn vẹn 6 năm. Đức Giê-su đã lên Đền thờ này nhiều lần, vào các dịp lễ lớn. Đây là lần cuối Ngài lên đây giữa tiếng tung hô của đám đông. Khi chiều tà, Ngài và các môn đệ qua đêm ở làng Bê-ta-ni-a gần đó.

Hôm sau, trên đường từ Bê-ta-ni-a trở lại Đền thờ, Ngài thấy đói. Trông thấy từ xa một cây vả xanh tốt, Ngài lại gần để tìm trái ăn. Nhưng tiếc thay cây này chỉ có lá thôi, vì chưa đến mùa vả. Vậy mà Đức Giê-su lại có vẻ nổi giận, và nói: “Muôn đời sẽ chẳng còn ai ăn trái của mày nữa!” Buổi sáng hôm sau, Thầy trò lại lên Đền thờ, đi ngang qua cây vả. Mọi người thấy nó chết rồi, “chết khô tận rễ” (c. 20). Phê-rô cho rằng cây vả chết vì bị Thầy rủa (c. 21). Chúng ta không hiểu tại sao Đức Giê-su lại rủa cây vả cho nó chết. Nó có tội tình gì đâu, chỉ tại chưa đến mùa đó thôi!

Thánh sử Mác-cô đã đặt chuyện Đức Giê-su thanh tẩy Đền thờ vào ngay giữa câu chuyện đầy kịch tính về cây vả. Điều đó khiến chúng ta không hiểu chuyện cây vả theo nghĩa đen. Đúng là cây vả chẳng mắc tội gì khi chưa đến mùa có trái. Nhưng khi các nhà lãnh đạo Do Thái giáo cố ý từ khước Đức Giê-su, thì họ mắc tội, như cây vả không trái. Rốt cuộc cả họ và Đền thờ phải chịu số phận như cây vả héo khô.

Khi vào khu vực Đền thờ, Đức Giê-su giận dữ với chuyện buôn bán, dù đây là chuyện buôn bán được phép, ở một khu vực được phép, để phục vụ cho việc thờ tự. Đức Giê-su đã làm một hành động rất khác thường, đó là đuổi người buôn bán, lật bàn, xô ghế của họ (c. 15). Thậm chí Ngài còn cấm người ta mang đồ đi qua Đền thờ (c. 16). Chắc đã xảy ra một cuộc xô xát nhỏ, trong một thời gian ngắn. Ngài hành động như người có quyền ở nơi thờ tự này. Điều đó khiến các nhà lãnh đạo tôn giáo tìm cách giết Đức Giê-su. Đối với Đức Giê-su, ngôi Đền thờ tráng lệ ở Giê-ru-sa-lem không còn là nhà cầu nguyện cho mọi dân tộc nữa (Is 56,7). Vì giới lãnh đạo, nó đã không đạt mục tiêu Thiên Chúa muốn. Như cây vả xanh lá, nhưng không trái, nó sẽ bị héo khô.

Ngày nay, dấu tích còn lại của ngôi Đền thờ xưa chỉ là một bức tường, nơi người Do-thái đến than khóc. Bài Tin Mừng hôm nay không gây sự thù ghét đối với người Do-thái. Đúng hơn, đây là một nhắc nhở nghiêm chỉnh của Đức Giê-su đối với mọi đền thờ, nhà thờ của các Ki-tô hữu. Phải làm sao để nơi thờ tự không trở thành nơi buôn bán kinh doanh. Phải làm sao để nhà thờ thực sự là nơi cầu nguyện cho mọi người, không phân biệt giàu nghèo, sang hèn, quê mùa hay trí thức. Phải làm sao để các ngôi thánh đường ngày nay của chúng ta khỏi rơi vào số phận của Đền thờ Giê-ru-sa-lem ngày xưa, xanh lá nhưng không trái, nên bị chết khô.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Scroll to Top