Thứ Sáu Tuần XII Thường Niên – 30/06/2023

Lời Chúa – Mt 8,1-4:

Khi ấy, Đức Giê-su ở trên núi xuống, đám đông lũ lượt đi theo Người. Bỗng có một người phong hủi tiến lại, bái lạy Người và nói: “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” Người giơ tay đụng vào anh và bảo: “Tôi muốn, anh sạch đi.” Lập tức, anh được sạch bệnh phong hủi. Rồi Đức Giê-su bảo anh: “Coi chừng, đừng nói với ai cả, nhưng hãy đi trình diện tư tế và dâng của lễ, như ông Mô-sê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết.”

Suy niệm:

Sau Bài Giảng trên núi thì đây là phép lạ đầu tiên của Đức Giê-su trong chuỗi mười phép lạ ở chương 8 và 9 của Tin Mừng Mát-thêu. Người phong chẳng rõ từ đâu đã dám lại gần Đức Giê-su, dù lẽ ra anh không được phép làm như thế (Lv 13,45-46). Ai đã nói cho anh về Ngài, ai đã dạy anh bái lạy và khấn xin? “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm tôi được sạch” (c. 2). Một lời cầu xin mẫu mực đáng để chúng ta suy nghĩ.

“Nếu Ngài muốn”: anh đặt ý muốn của Đức Giê-su lên trên ý muốn của anh. Dù rất muốn được khỏi, nhưng anh vẫn để Ngài tự do làm theo ý của Ngài. Chữ “nếu” thật đơn sơ, nhưng nó nói lên sự phó thác trọn vẹn của anh cho ý muốn tốt lành của Đức Giê-su. Ngài được tự do muốn hay không muốn, làm hay không làm. Đức Giê-su không thấy mình bị áp lực phải chiều theo ý muốn của anh. Sau này, trong Vườn Dầu, Đức Giê-su cũng dùng chữ “nếu” khi nài xin Cha cất chén đắng cho mình. “Lạy Cha, nếu có thể được…” (Mt 26,39.42). Nhưng trong trường hợp này, Cha đã không cất chén Khổ nạn của Con. “Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” Anh tin vào quyền năng phi thường từ nơi Ngài, quyền năng có thể làm cho những nhơ uế trên người anh biến mất và da thịt anh phút chốc được lành sạch.

Khi con người tin vào Thiên Chúa như một đứa con thơ phó thác, Thiên Chúa sẽ chọn cho con người điều tốt nhất. Thái độ phó thác, tuy có vẻ liều lĩnh, vì Thiên Chúa có thể nói không, nhưng thật ra lại rất khôn ngoan, vì biết mình sẽ được điều tốt hơn cả. “Tôi muốn, anh sạch đi” (c. 3). Đức Giê-su được tự do để muốn, thoải mái để bày tỏ lòng quảng đại. Ngài chẳng những chữa lành bằng ý muốn được nói ra lời, Ngài còn làm một điều không cần thiết và bị cấm (Lv 5,3), đó là đưa tay đụng đến người phong. Cả tình yêu của Ngài được diễn tả qua cái đụng nhẹ đó. Da thịt của Ngài chạm vào da thịt không lành lặn của anh. Ngài không bị nhiễm uế, trái lại, Ngài làm cho anh được sạch. Rõ ràng, người phong ở rất gần Đức Giê-su và không làm Ngài kinh tởm. Đức Giê-su muốn anh trở về với đời sống bình thường, hội nhập trở lại với Đền thờ, gia đình và xã hội. Vì thế, Ngài sai anh đi trình diện với các tư tế và dâng của lễ (c. 4).

Dù không là người phong, nhưng ai trong chúng ta tránh được ô nhơ? Ai trong chúng ta lại không có lần xin Chúa tẩy mình cho sạch? Thân xác người phong bị tàn phá và làm cho dị dạng, đáng sợ. Chỉ mong tâm hồn chúng ta tránh được bệnh phong.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top