Thứ Tư Tuần I Mùa Vọng – 30/11/2022

THÁNH AN-RÊ, TÔNG ĐỒ, lễ kính

Lời Chúa – Mt 4,18-22:

Khi ấy, Đức Giê-su đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy hai anh em kia, là ông Si-môn, cũng gọi là Phê-rô, và người anh là ông An-rê, đang quăng chài xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá. Người bảo các ông: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người.

Đi một quãng nữa, Người thấy hai anh em khác con ông Dê-bê-đê, là ông Gia-cô-bê và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang cùng với cha là ông Dê-bê-đê vá lưới ở trong thuyền. Người gọi các ông. Lập tức, các ông bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người.

Suy niệm:

Như một sự tình cờ, lúc đang đi dọc theo bờ hồ Ga-li-lê, Đức Giê-su thấy bóng dáng các anh đánh cá quen thuộc. Hẳn họ đã có lần nghe Ngài giảng và thấy Ngài chữa lành bệnh nhân. Đức Giê-su yên lặng nhìn các anh làm việc. Họ đang quăng lưới bắt cá hay ngồi trong khoang vá lưới với cha. Cảnh tượng rất đời thường và ấm áp. Đẹp biết mấy chuyện con người làm việc chung với nhau. Sau này họ sẽ biết cách làm việc với nhau trên con thuyền Giáo Hội.

Chúa Giê-su hôm nay cũng thấy tôi. Tôi thế nào, Ngài thấy tôi thế ấy. Cái nhìn của Ngài không làm tôi bị tê liệt, nhưng cho tôi tự do. Ngài chấp nhận trọn vẹn con người tôi, cả tội lỗi và yếu đuối. Chẳng cần son phấn, tôi thu hút Ngài bằng cái mộc mạc của tôi. Ngài gặp tôi hôm nay lúc tôi đang mải mê làm một việc gì đó. Ngài gặp tôi giữa cái vất vả kiếm sống của đời thường. Hạnh phúc cho người nào được thấy Thiên Chúa (Mt 5,8), và cũng thật hạnh phúc cho người nào được Thiên Chúa thấy.

“Các anh hãy theo tôi”: đây là một lời mời dành cho mọi Ki-tô hữu. Ơn gọi Ki-tô hữu khởi đi từ tiếng gọi của Thầy Giê-su. Người Do-thái thường tầm sư học đạo, còn ở đây, chính Thầy Giê-su đi chọn môn đệ cho mình (Ga 15,16). Ngài mời ta đi theo chính con người của Ngài, chứ không phải theo một lý tưởng cao đẹp hay một dự án hấp dẫn. “Tôi sẽ làm cho các anh trở thành những kẻ lưới con người.” Một cuộc đổi đời thực sự, từ lưới cá đến lưới người. Con người của mọi dân tộc là mối bận tâm của Thiên Chúa. Theo Chúa Giê-su là chia sẻ nỗi thao thức của Ngài về nhân loại, và đồng lao cộng khổ với Ngài trong sứ mạng cứu độ thế giới.

Si-môn và Anrê đã bỏ chài lưới, Gia-cô-bê và Gio-an bỏ thuyền và cha. Sự từ bỏ nào cũng gây ít nhiều xót xa đau đớn. Biển cả, sóng nước, thuyền bè, lưới cá, người cha, người vợ: biết bao giá trị phải bỏ lại, những người tôi đã và vẫn còn yêu mến. Từ bỏ chỉ khả thi nếu tôi gặp một giá trị cao hơn, một tình yêu lớn hơn. Chúa không đòi mọi người phải sống đời tu, nhưng đòi ta phải từ bỏ mình. Từ bỏ đơn giản là đặt Thiên Chúa lên trên mọi thụ tạo khác, là chọn Giê-su trong giây phút hiện tại, là đón lấy cái bấp bênh. Bốn anh ngư phủ đã lên bờ để đi theo một ông thợ mộc bỏ nghề.

Đời họ đã sang một trang mới. Hôm nay Chúa vẫn đi ngang qua đời tôi như một sự tình cờ. Ngài vẫn thấy, vẫn gọi, để tôi bỏ và đi theo. Không thấy và gọi, thì cũng chẳng ai từ bỏ và đi theo. Tiến trình này được lặp lại nhiều lần, làm nên hành trình Ki-tô hữu. Hôm nay, tôi mong theo Chúa hơn hôm qua, và ngày mai hơn hôm nay.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top