Thứ Tư Tuần I Mùa Vọng – 06/12/2023

Lời Chúa – Mt 15,29-37:

Khi ấy, Ðức Giê-su xuống khỏi miền Tia và Xi-đôn, đến ven Biển Hồ Ga-li-lê. Người lên núi và ngồi ở đó. Có những đám người đông đảo kéo đến cùng Người, đem theo những kẻ què quặt, đui mù, tàn tật, câm điếc và nhiều bệnh nhân khác nữa. Họ đặt những kẻ ấy dưới chân Người và Người chữa lành, khiến đám đông phải kinh ngạc vì thấy kẻ câm nói được, người tàn tật được lành, người què đi được, người mù xem thấy. Và họ tôn vinh Thiên Chúa của Ít-ra-en.

Đức Giê-su gọi các môn đệ lại mà nói: “Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường.” Các môn đệ thưa: “Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no?” Đức Giê-su hỏi: “Anh em có mấy chiếc bánh?” Các ông đáp: “Thưa có bảy chiếc bánh và một ít cá nhỏ.” Bấy giờ, Người truyền cho đám đông ngồi xuống đất. Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh và mấy con cá, dâng lời tạ ơn, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được bảy thúng đầy.

Suy niệm:

Khi mô tả về thời cánh chung, thời thiên sai, thời của Đấng Mê-si-a, ngôn sứ I-sai-a nghĩ đến một bữa tiệc lớn cho muôn dân tộc do Đức Chúa của Ít-ra-en khoản đãi trên núi thánh. Không phải chỉ đãi thịt béo, rượu ngon, Đức Chúa còn lau khô dòng lệ trên khuôn mặt mọi người. Khổ đau không còn nữa, chỉ còn tiếng reo vui (Is 25,6-10). Nơi Đức Giê-su, lời của ngôn sứ I-sai-a đã được ứng nghiệm.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su lên một ngọn núi thuộc miền Thập Tỉnh của dân ngoại (x. Mc 7,31). Dân chúng kéo đến cùng với những người bệnh hoạn tật nguyền. Trên ngọn núi ấy, Ngài đã đem đến niềm vui cho bao người. Kẻ câm nói được, người què đi được, người mù sáng mắt. Đức Giê-su không giảng về một Nước Trời xa xôi. Ngài cho thấy một Nước Trời gần gũi khi thân xác được lành mạnh. Ki-tô Giáo không duy tâm, duy linh, hay duy vật. Đức Giê-su quan tâm đến trọn cả con người với xác và hồn. Chính vì thế, Ngài vừa rao giảng, vừa chữa bệnh. Ngài biết chạnh lòng thương đám đông, vì họ đã ở lại với Ngài từ ba ngày qua mà không có gì ăn. Ngài hiểu thế nào là cái đói và hậu quả của nó, nên Ngài không muốn để họ đi về mà bụng lại rỗng không. “Sợ rằng họ bị xỉu dọc đường” (c. 32).

Đức Giê-su đã nghĩ đến việc cho họ ăn như một nhu cầu cấp thiết. “Chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no” (c. 33). Trước vấn đề lương thực cho một đám đông ở nơi hoang vắng, các môn đệ thấy mình bất lực và bế tắc. “Bảy cái bánh và ít cá nhỏ”, đó là tất cả những gì họ có. Để nuôi đám đông, các môn đệ phải cộng tác với Đức Giê-su, trao cho Ngài tất cả những gì mình có, để rồi nhận lại tất cả từ Ngài và đem chia sẻ cho đám đông. Bữa ăn ở nơi vắng này không phải là một đại tiệc với rượu thịt, nhưng rõ ràng là rất cần thiết, đem lại no đủ và thậm chí dư thừa.

Thế giới hôm nay có hơn một tỉ người đói, đa số ở Á Châu. Những bữa ăn đầy đủ vẫn là nỗi khát khao ám ảnh nhiều người. Đói chẳng những làm ngất xỉu hay dẫn đến cái chết, nhưng còn làm người ta mất nhân cách, sống không ra người. Bận tâm của Đức Giê-su về cái đói cũng là mối bận tâm của Giáo Hội. Phép lạ bánh hóa nhiều của Đức Giê-su phải được nhân lên khắp nơi, để không còn ai phải đói trên thế giới. Bữa tiệc cánh chung, nơi muôn người từ đông sang tây đến dự, phải được chuẩn bị từ những bữa ăn cho kẻ nghèo hôm nay. Sống Mùa Vọng là lưu tâm đến bao người thiếu ăn ở quanh ta. Và dù chỉ có mấy cái bánh, ta vẫn tin có thể bẻ ra để nuôi được họ.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Lên đầu trang