Thứ Tư Tuần III Mùa Vọng – 14/12/2022

Lời Chúa – Lc 7,19-23:

Khi ấy, ông Gio-an sai hai môn đệ đến hỏi Chúa Giê-su rằng: “Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác?” Khi đến gặp Đức Giê-su, hai người ấy nói: “Ông Gio-an Tẩy Giả sai chúng tôi đến hỏi Thầy: “Thầy có thật là “Đấng phải đến” không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác?” Chính giờ ấy, Đức Giê-su chữa nhiều người khỏi bệnh hoạn tật nguyền, khỏi quỷ ám, và ban ơn cho nhiều người mù được thấy. Người trả lời hai người ấy rằng: “Các anh cứ về thuật lại cho ông Gio-an những điều mắt thấy tai nghe: người mù được thấy, kẻ què được đi, người cùi được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết trỗi dậy, kẻ nghèo được nghe tin mừng, và phúc thay người nào không vấp ngã vì tôi.”

Suy niệm:

Đường lối của Thiên Chúa lúc nào cũng làm con người ngỡ ngàng. Ngài có lối nghĩ, lối đi rất riêng, khó đoán trước được. Chính vì thế, con người dễ bắt hụt Ngài. Ngài ở đây mà ta lại cứ đi tìm Ngài ở kia. Nhiều khi ta kêu ca vì không sao gặp được Ngài ở những điểm hẹn quen thuộc. Phải đổi cái nhìn xưa, ra khỏi lối nghĩ cũ, mới hy vọng gặp được Ngài.

Gio-an có một hình ảnh khá rõ về Đấng Mê-si-a. Ngài như người cầm nia rê lúa và đốt thóc lép trong lửa hay như cái rìu chặt những cây không sinh trái. Đấng Mê-si-a thích dùng lửa để thanh luyện cái xấu (Lc 3,9.16-17). Gio-an rất xác tín về hình ảnh này của mình. Vì thế, ông sốt ruột khi không thấy Đức Giê-su làm điều ông chờ đợi. Trong bóng tối của nhà tù nằm ở phía đông Biển Chết, Gio-an còn phải chiến đấu với bóng tối của sự nghi ngờ nơi mình. Đức Giê-su mà ông loan báo có đúng là Đấng Mê-si-a không?

Ông sai hai môn đệ đến tận nơi gặp Đức Giê-su, để hỏi cho ra lẽ. “Thầy có thật là Đấng-phải-đến không, hay chúng tôi còn phải đợi ai khác?” (c. 19). Câu trả lời của Đức Giê-su cho thấy một khuôn mặt Mê-si-a khác hẳn. Ngài bảo hai môn đệ của Gio-an về thuật lại cho thầy mình những gì họ mắt thấy tai nghe vào chính giờ họ đến gặp (c. 21). Có sáu dấu chỉ của thời đại Mê-si-a, thời của Đấng Thiên Sai: người mù được thấy, kẻ què được đi, người cùi được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết trỗi dậy, và người nghèo được nghe Tin Mừng (c. 22). Đây là những dấu chỉ Ngài đã và đang làm cho dân chúng. Những dấu chỉ này làm cho bao lời ngôn sứ I-sai-a ngày xưa được ứng nghiệm (Is 26,19; 29,18-19; 35,5-6; 42,18; 61,1). Như thế, Đức Giê-su quả là Đấng Mê-si-a, nhưng không phải là Mê-si-a như Gio-an chờ đợi. Ngài không phải là một Mê-si-a đến phán xét hay tiêu diệt ác nhân cho bằng là một Mê-si-a khiêm nhu và đầy lòng thương xót. Đức Giê-su đến để công bố một năm hồng ân cứu độ (Lc 4,19).

“Phúc thay người nào không vấp ngã vì tôi” (c. 23). Muốn tránh vấp ngã, Gio-an phải đổi cái nhìn của mình về Đấng Mê-si-a. Đổi cái nhìn về Thiên Chúa không phải chuyện dễ. Nhiều khi chúng ta thích một Thiên Chúa chiến thắng vẻ vang, một Thiên Chúa quyền uy, dùng sức mạnh để chinh phục lòng người. Chúng ta không chịu được một Thiên Chúa kiên nhẫn với cỏ lùng, và để cho kẻ ác nhởn nhơ tác oai tác quái. Ước gì chúng ta không mất đức tin khi đứng trước máng cỏ, trước Hài Nhi Giê-su, nhỏ bé và yếu ớt, lặng lẽ và khiêm hạ, vì chúng ta tin Ngài cứu độ thế giới bằng chính sự yếu đuối.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top