Thứ Tư Tuần Thánh – 13/04/2022

Lời Chúa – Mt 26,14-25:

Khi ấy, một người trong Nhóm Mười Hai tên là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, đi gặp các thượng tế mà nói: “Tôi nộp ông ấy cho quý vị, thì quý vị muốn cho tôi bao nhiêu.” Họ quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc. Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giê-su.

Ngày thứ nhất trong tuần bánh không men, các môn đệ đến thưa với Đức Giê-su: “Thầy muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu?” Người bảo: “Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói với ông ấy: “Thầy nhắn: thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để ăn mừng lễ Vượt Qua với các môn đệ của Thầy.” Các môn đệ làm y như Đức Giê-su đã truyền, và dọn tiệc Vượt Qua.

Chiều đến, Đức Giê-su vào bàn tiệc với mười hai môn đệ. Đang bữa ăn, Người nói: “Thầy bảo thật anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy.” Các môn đệ buồn rầu quá sức, lần lượt hỏi Người: “Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao?” Người đáp: “Kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp Thầy. Đã hẳn Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà nó đừng sinh ra thì hơn!” Giu-đa, kẻ nộp Người cũng hỏi: “Ráp-bi, chẳng lẽ con sao?” Người trả lời: “Chính anh nói đó!”

Suy niệm:

Các thượng tế muốn giết Đức Giê-su, nhưng không tìm được cơ hội. Nay cơ hội đã đến, với sự tiếp tay của chính người môn đệ Đức Giê-su. Anh Giu-đa đã đến gặp các thượng tế và đề nghị nộp Ngài cho họ. Chúng ta mãi mãi không biết hết và biết rõ những động cơ nào đã thúc đẩy Giu-đa làm chuyện kinh khủng ấy.

Giu-đa, người được gọi, được chọn, được tuyển lựa sau một đêm thức trắng cầu nguyện của Thầy Giê-su (Lc 6,12). Và anh đã đáp lại, đã bỏ gia đình, nghề nghiệp để đi theo. Giu-đa đã rong ruổi theo Thầy ngay từ đầu, đã cùng Thầy chia sẻ đói no, thành công thất bại… Không yêu thì làm sao đi theo được lâu như thế. Giu-đa, người được tin cậy và giao giữ túi tiền cho cả nhóm (Ga 12,6). Vì là người trong nhóm Mười Hai, thuộc nhóm môn đệ thân cận, Giu-đa đã được nghe hầu hết các bài giảng hay nhất, được chứng kiến các phép lạ lớn lao nhất của Thầy Giê-su. Giữa anh và Thầy Giê-su hẳn đã có một sự thân thiết nào đó.

Điều gì đã diễn ra nơi trái tim của Giu-đa? Điều gì đã khiến tất cả phút chốc bị đổ vỡ không sao hàn gắn? Chắc không phải chỉ vì ba mươi đồng bạc, một số tiền. Phải chăng vì Giu-đa thất vọng và nóng ruột khi thấy Thầy Giê-su quá hiền từ, cả trong lối sống lẫn lời giảng, chẳng có vẻ gì là một Đấng Mê-si-a sắp giải phóng dân tộc khỏi quân Rô-ma? Phải chăng khi Giu-đa nộp Thầy cho các thượng tế, anh định cài Thầy vào thế phải hành động quyết liệt hơn, phải tự giải thoát mình? Dù gì đi nữa, thì chuyện Giu-đa làm là không thể biện minh được. Anh đã can dự vào cái chết của Thầy Giê-su. Không thể phong tặng anh hùng cho Giu-đa vì bảo rằng nhờ anh mà chúng ta có được ơn cứu độ. Giu-đa đã phạm tội nghiêm trọng đến nỗi Thầy Giê-su phải đau đớn nói: “Khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà nó đừng sinh ra thì hơn!” (c. 24). Dù vậy, tội của Giu-đa đã được Thiên Chúa dùng cho chương trình cứu độ. Thiên Chúa là Đấng có thể biến điều dữ thành điều lành.

“Kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp Thầy” (c. 23). Kẻ đồng bàn thân thiết với Thầy lại là người phản bội. Ngay cả những môn đệ khác cũng hỏi Thầy Giê-su: “Chẳng lẽ con sao?” Có phải con là người đang phản bội Thầy không? Lúc nào chúng ta cũng có thể hỏi Chúa Giê-su cùng câu hỏi đó. Dù mỗi ngày chúng ta cùng chia sẻ một bàn tiệc với Chúa trong Thánh Lễ, chúng ta vẫn có thể rơi vào tội của Giu-đa.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top