Thứ Tư Tuần VI Thường Niên – 15/02/2023

Lời Chúa – Mc 8,22-26:

Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ đến Bết-xai-đa. Người ta dẫn một người mù đến và nài xin Đức Giê-su sờ vào anh ta. Người cầm lấy tay anh mù, đưa ra khỏi làng, rồi nhổ nước miếng vào mắt anh, đặt tay trên anh và hỏi: “Anh có thấy gì không?” Anh ngước mắt lên và thưa: “Tôi thấy người ta, trông họ như cây cối, họ đi đi lại lại.” Rồi Người lại đặt tay trên mắt anh, anh trông rõ và khỏi hẳn; anh thấy tỏ tường mọi sự. Người cho anh về nhà và dặn: “Anh đừng có vào làng.”

Suy niệm:

Trong phong trào hướng đạo, có ngành Ấu. Các em thuộc ngành này được gọi là sói con. Các em sói con phải trải qua hai giai đoạn huấn luyện: mở một mắt, rồi mở hai mắt. Sau khi được mở hai mắt, các em đã tiến bộ về kỹ năng hơn trước nhiều.

Trong bài Tin Mừng hôm qua, Thầy Giê-su đã phàn nàn về sự mù lòa của môn đệ: “Anh em có mắt mà không thấy sao?” (Mc 8,18). Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện Đức Giê-su chữa anh mù ở vùng Bết-xai-đa. Chuyện này có một số nét giống chuyện Chúa chữa người câm điếc (Mc 7,31-37). Cả hai anh đều được người ta đem đến cho Đức Giê-su và xin Ngài đụng đến. Cả hai anh đều được dẫn đến một nơi riêng và được chữa lành bằng cách bôi nước miếng. Chỉ mình Thánh Mác-cô kể lại hai câu chuyện lý thú trên.

Đức Giê-su đã không chữa anh mù khỏi ngay lập tức. Ngài phải chữa lần thứ hai anh mới thấy rõ hẳn. Đây là chuyện lạ, vì trong các sách Tin Mừng, chẳng bao giờ có chuyện như thế. Đặc biệt, trong Tin Mừng Mác-cô, mọi sự đều xảy ra rất nhanh. Trong chương 1, có 8 từ lập tức (euthus) ở các câu 12, 18, 20, 23, 28, 29, 30, 42. Sau khi được Đức Giê-su bôi nước miếng trên mắt và đặt tay lần đầu, anh mù mới chỉ thấy lờ mờ, thấy người ta như những cái cây biết đi (c. 24). Sau khi được Đức Giê-su đặt tay lần thứ hai trên mắt, anh mới thấy tỏ tường mọi sự (c. 25).

Đức Giê-su phải chữa đến hai lần, chắc không phải vì trường hợp này khó hơn, nhưng vì chuyện anh mù được sáng mắt ở đây tượng trưng cho hành trình mở mắt đức tin của các môn đệ. Họ sẽ phải đi từng bước một để nhận ra con người của Thầy Giê-su. Lúc đầu, họ chỉ thấy một phần con người Ngài, thấy không rõ như anh mù. Phải đợi sau này, khi Thầy Giê-su được phục sinh, họ mới thấy Ngài trọn vẹn.

“Anh có thấy gì không?” Hôm nay, Đức Giê-su cũng hỏi chúng ta như vậy. Hãy để tay Ngài nắm lấy tay ta mà dắt vào chỗ riêng tư kín đáo. Hãy để Ngài chạm đến sự mù lòa của ta để ta được sáng mắt, nhờ đó, ta thấy được Ngài, thấy được sự thật về mình và về tha nhân. Nhưng ta cũng cần kiên nhẫn, vì con đường giác ngộ là con đường dài. Chỉ mong hôm nay mắt tôi sáng hơn hôm qua, và ngày mai hơn hôm nay.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top