Thứ Tư Tuần XXV Thường Niên – 27/09/2023

Thánh Vi-xen-tê Phao-lô (Vincent de Paul), Linh mục, lễ nhớ

Lời Chúa – Lc 9,1-6:

Khi ấy, Đức Giê-su tập họp Nhóm Mười Hai lại, ban cho các ông năng lực và quyền phép để trừ mọi thứ quỷ và chữa các bệnh tật. Người sai các ông đi rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân. Người nói: “Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo. Khi anh em vào bất cứ nhà nào, thì ở lại đó và cũng từ đó mà ra đi. Hễ người ta không đón tiếp anh em, thì khi ra khỏi thành, anh em hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.” Các ông ra đi, rảo qua các làng mạc loan báo Tin Mừng và chữa bệnh khắp nơi.

Suy niệm:

Sau một thời gian sống bên Thầy Giê-su, thấy việc Thầy làm và nghe lời Thầy giảng, giờ đây, nhóm Mười Hai đã tương đối cứng cáp để được chia sẻ chính công việc Thầy đã làm. Đó là rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân (c. 2). Nhưng trước khi được chia sẻ công việc, họ được chia sẻ quyền trừ quỷ và chữa bệnh của Thầy (c. 1). Sứ vụ họ sắp làm là một thực tập cho sứ vụ lớn sau này (Lc 24,46-47).

Thầy Giê-su sai nhóm Mười Hai lên đường với những chỉ thị rõ rệt. Không thấy Thầy bảo phải chuẩn bị hành trang. Trái lại, Thầy cấm không được mang theo gì cả. “Đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo” (c. 3). Ngay cả những người giảng rong theo phái Khắc kỷ, tuy rất khắc khổ, nhưng cũng được mang theo gậy và bị để ăn xin. Thầy Giê-su muốn môn đệ của mình hoàn toàn trông cậy vào Thiên Chúa, và hoàn toàn trông cậy vào lòng tốt của con người. Họ phải tập chấp nhận sống bấp bênh và thiếu thốn trong bình an. Không mang đồ dự trữ, không gậy để bảo vệ khi đi đường, các môn đệ buộc phải mang theo lòng tín thác vô bờ nơi Thiên Chúa.

Thầy còn chỉ thị cho cả nhóm biết về chuyện ăn ở của họ. Họ sẽ đến ở chung nhà với dân chúng, ăn uống những gì họ cho. “Khi anh em vào bất cứ nhà nào, thì ở lại đó…” (c. 4). Đừng đi từ nhà nọ sang nhà kia để tìm chỗ tiện nghi hơn. Khi ăn ở nơi nhà dân, người tông đồ có cơ hội gần gũi với họ và chia sẻ cuộc sống thật của họ, để dễ loan báo Tin Mừng hơn. Nhưng cũng phải bình an chấp nhận những sự từ khước (c. 5). Có khi trong cả một thành, không tìm được một gia đình để trú chân. Thái độ phủi bụi chân lại cho thấy một sự dứt khoát đoạn tuyệt, không muốn dính dáng gì với những người ở đó nữa (x. Cv 13,50).

Khuôn mặt của người được sai cách đây hai ngàn năm thật là đẹp. Vừa có quyền năng để trừ mọi thứ quỷ và bệnh tật, vừa khiêm tốn cậy dựa vào lòng quảng đại của người khác. Vừa có thứ để cho, vừa có thứ để nhận: cho Tin Mừng cứu độ và sự chữa lành, nhận lại sự giúp đỡ về vật chất. Vừa gần gũi thân thiết với nỗi đau thân xác của con người, với những lo âu rất đời thường trong một gia đình, vừa thanh thoát với tiền bạc, không bị chi phối bởi nhu cầu vật chất. Nhóm Mười Hai sẽ phải đối diện với sức mạnh của ác thần đang tác oai tác quái trong cuộc đời nhiều người. Họ sẽ phải dùng quyền Thầy trao để giải phóng con người khỏi nô lệ. Nếu hôm nay Đức Giê-su sai chúng ta đi, Ngài sẽ bảo ta đừng đem gì? Đâu là những nét đặc trưng của khuôn mặt người tông đồ trong thế kỷ XXI? Đâu là những bệnh tật và nô lệ của con người hôm nay?

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top