Thứ Tư Tuần XXXII Thường Niên – 15/11/2023

Lời Chúa – Lc 17,11-19:

Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi!” Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch. Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri. Đức Giê-su mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?”. Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”

Suy niệm:

Giáo dục cho trẻ em về lòng biết ơn là điều quan trọng. Cha mẹ thường dạy con cám ơn người làm ơn cho mình. Cám ơn là đi từ món quà đến người trao tặng. Mỗi người chúng ta đã nhận biết bao quà tặng trong đời, nên chẳng ai là người trọn vẹn nếu không có lòng biết ơn. Bản thân tôi là một quà tặng do nhiều người cho: cha mẹ, ông bà tổ tiên, các anh hùng dân tộc,… Chỉ cần để lòng biết ơn đi lên mãi, lên tới nguồn, tôi sẽ gặp được Thiên Chúa như Người Tặng Quà viết hoa.

Đức Giê-su đã làm bao điều tốt đẹp cho những người trong thời của Ngài. Nhưng ít khi Tân Ước nói đến chuyện họ cám ơn, mà Đức Giê-su cũng chẳng bao giờ đòi ai cám ơn mình sau phép lạ. Bởi đó, bài Tin Mừng hôm nay thật độc đáo. Mười người phong ở với nhau trong một ngôi làng. Họ biết tiếng của Đức Giê-su và biết cả tên của Ngài. Họ vui mừng khi thấy Ngài vào làng, nhưng họ chỉ được phép đứng xa xa. Tiếng kêu của họ vừa bi ai, vừa đầy hy vọng được chữa lành: “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi!” (c. 13). Đức Giê-su đã chẳng chữa lành cho họ ngay lập tức, như từng làm với một người phong khác trước đây (Lc 5,12-16). Dù họ chưa được sạch, Ngài đã bảo họ đi trình diện với các tư tế để cho thấy là mình đã khỏi rồi. Họ đã tin tưởng, vâng phục, ra đi và được khỏi bệnh.

Chỉ có một người, khi thấy mình được khỏi, liền quay lại. Anh lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa và sấp mình tạ ơn Đức Giê-su. Đó là một người Sa-ma-ri, thời đó bị coi như người nước ngoài (c. 18). Anh được ơn lành bệnh và hơn nữa, anh có lòng biết ơn. Tôn vinh Thiên Chúa thì làm ở nơi nào cũng được. Nhưng anh muốn trở lại để gặp người Thiên Chúa dùng để thi ân cho mình. Cám ơn, biết ơn, tạ ơn là mở ra một tương quan riêng tư mới mẻ. Người phong xứ Sa-ma-ri không chỉ được chữa lành. Anh còn có kinh nghiệm gặp gỡ Thiên Chúa và người thi ân là Thầy Giê-su. Ơn này còn lớn hơn ơn được khỏi bệnh.

Đức Giê-su có vẻ trách móc khi hỏi ba câu hỏi liên tiếp (cc. 17-18). Ngài ngạc nhiên vì không thấy chín người Do-thái kia trở lại cám ơn. Đôi khi, người Ki-tô hữu chúng ta cũng thiếu thái độ tạ ơn khi cầu nguyện. Dường như chúng ta ít mãn nguyện với những ơn đã được tặng ban. Chúng ta chỉ buồn về những ơn xin mãi mà không được. Nhận ra ơn Chúa ban cho đời mình và biết tri ân: đó là một ơn lớn. Người có lòng biết ơn bao giờ cũng vui. Họ hạnh phúc với những gì Chúa ban mỗi ngày, vào giây phút hiện tại. Biết ơn là con đường đơn sơ dẫn đến kinh nghiệm gặp gỡ Thiên Chúa. Khi tôi biết đời tôi là một quà tặng nhận được, thì tôi sẽ sống nó như một quà tặng để trao đi.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top