Tóm Lược Cuộc Đời Chúa Kitô

I. THỜI THƠ ẤU

1. Trước đây độ hai mươi thế kỷ,

Thiên Chúa sai một vị sứ thần;

tới Na-gia-rét một thành,

Vào nhà Trinh Nữ hiền lành nết na.

5. Là Đức Maria đầy phước,

Để báo tin Bà được thụ thai,

Và sinh ra một con trai,

Chính là Đấng sẽ cứu đời, độ nhân.

9. Đức Bà hỏi sứ thần cho biết,

Việc xảy ra chi tiết thế nào?

Bởi vì Bà chỉ ước ao,

Giữ mình trinh khiết, cốt sao vẹn toàn.

13. Để giải thích sứ thần nói tiếp:

“Bà thụ thai do phép Thánh Linh,

Sinh con mà vẫn đồng trinh,

Vì là Con Chúa cao minh đời đời.

17. Bà hãy đặt tên này cho trẻ,

Là Giêsu cứu thế siêu nhiên,

Trên trời, dưới đất, mọi miền

Không tên nào cứu, trừ tên của Người”.

21.Đức Bà đáp: “Vâng lời thiên sứ,

Vì tôi là tì nữ Chúa Trời”.

Tức thì Thiên Chúa Ngôi Hai

Xuống lòng Trinh Nữ làm người như ta.

25. Sau đó Maria vội vã

Đi qua miền núi đá, rừng hoang

Thăm I-gia-bét họ hàng,

Có thai sáu tháng, dẫu rằng cao niên.

29. Khi tới nơi, thoạt tiên chào chúc,

Chị họ Người cảm xúc lạ lùng.

Vì Gioan, trẻ trong lòng,

Được đầy ơn Chúa nhảy mừng sướng vui.

33. Sau mấy tháng, trong đời thượng vị

Au-gút-tô cai trị Rôma.

Lệnh truyền dân số kiểm tra,

Phải về nguyên quán để mà khai tên.

37. Giuse thuộc tổ tiên Đa-vít,

Đang ở Na-gia-rét làm ăn.

Cùng Trinh Nữ bạn trăm năm,

Về Be-lem, chốn xa xăm quê nhà.

41. Khi tới nơi, trời vừa xẩm tối,

Maria lại tới ngày sinh.

Giuse cố gắng tận tình,

Tìm nơi tạm trú đêm thanh cho Người.

45. Nhưng quán trọ không nơi nào chứa

Đành phải ra hang đá ngoại ô

Là nơi quen nhốt chiên bò

Nghèo hèn, hôi hám, gió lùa, sương sa.

49. Nửa đêm, Maria Trinh Nữ

Sinh Hài Nhi cứu độ muôn dân

Bà ôm Con, bọc trong khăn

Đặt trên máng cỏ, ân cần dấu yêu.

53. Trong miền đó có nhiều mục tử,

Đang thức đêm canh giữ đoàn chiên.

Sứ thần hiện đến báo tin,

Hôm nay Cứu Chúa giáng sinh làm Người.

57. Nhiều thiên sứ từ trời bay xuống,

Hợp cùng nhau chúa tụng vang lời:

“Sáng danh Thiên Chúa trên trời

Bình an dưới thế cho người thiện tâm”.

61. Sau lúc đó thiên thần biến khỏi,

Đoàn chăn chiên vội tới Be-lem.

Họ trông thấy một trẻ em

Bọc khăn, nằm máng, ở bên Mẹ Người.

65. Họ vồn vã ngỏ lời thăm hỏi,

Đoạn ra về phấn khởi vui mừng.

Đức Bà sau đó hiến dâng,

Con trong đền thánh, để vâng luật truyền.

69. Si-mê-on cũng liền vào tới,

Được ơn trên, cụ nói tiên tri.

Về tương lai Chúa Hài Nhi,

Cùng về những nỗi sầu bi Mẹ Người.

73. Những ngày đó có ngôi sao lạ,

Dẫn ba nhà học giả phương đông.

Đến thờ lạy Chúa Hài Đồng,

Tiến dâng mộc dược, vàng ròng, nhũ hương.

77. Ở Sa-lem, tiểu vương Hê-rốt,

Sợ Hài Nhi sẽ đoạt ngôi mình.

Ông truyền giết trẻ sơ sinh,

Hai năm trở xuống, toàn thành Be-lem.

81. Nhưng thiên sứ nửa đêm hiện tới,

Bảo Giuse: “Chỗi dậy kịp thời.

Đem Con Trẻ với Mẹ Người,

Trốn sang Ai-cặp ở nơi an toàn”.

85. Mấy năm sau, sứ thần lại dặn:

“Hãy trở về nguyên quán bản hương”.

Giuse mau mắn lên đường,

Về Na-gia-rét, xóm làng quê xưa.

89. Kể từ đó tới ba mươi tuổi,

Trẻ Giêsu sống với gia đình.

Nguyện cầu sớm tối nhiệt thành,

Vâng lời cha mẹ, tận tình con ngoan.

93.Nghề thợ mộc, làm ăn sinh sống,

Cam khó nghèo, chịu đựng gian nan.

Càng thêm tuổi lại càng ngoan

Trước người trần thế, trước nhan Chúa Trời.

97. Năm Giêsu lên mười hai tuổi,

Đi thủ đô cùng với mẹ cha.

Để mừng đại lễ Vượt Qua,

Sau khi lễ tất ông bà chia tay.

101. Đi ngày đường mới hay lạc Chúa,

Trở lại ngay, vất vả tìm tòi.

Ba ngày sau mới thấy Người,

Hỏi nghe lẽ đạo ở nơi đền thờ.

105. Mẹ Người nói tựa như than thở:

“Con Mẹ ơi! Con có biết không ?

Mẹ cha lo lắng tìm Con

Ba ngày ròng rã, chẳng còn thiết chi”.

109. “Tìm tòi Con làm gì hở Mẹ?

Việc Cha Con, Con để tâm lo.

Ông bà không biết đó ư?”

Mẹ Người ghi nhớ, suy tư trong lòng.

113. Đoạn Chúa về sống cùng cha mẹ

Qua tháng ngày lặng lẽ yên vui

II. RAO GIẢNG TIN MỪNG

Đến năm tuổi độ ba mươi,

Chúa ra khởi sự giảng lời Phúc Âm.

117. Để chuẩn bị nhân tâm đón Chúa,

Có Gioan Tẩy Giả tiền hô.

Bắt đầu trước Chúa Kitô,

Giảng khuyên dân chúng chăm lo việc hồn.

121. Ông Gioan, một hôm gặp Chúa,

Đến xin làm phép rửa cho Người.

Sau khi lên khỏi nước rồi,

Bỗng nhiên Người thấy màn trời mở ra.

125. Thánh Linh Chúa Ngôi Ba cực trọng,

Tựa chim câu đỗ xuống trên Người.

Chúa Cha lên tiếng từ trời:

“Đây Con yêu dấu đời đời của Ta”.

129. Hiện tượng đó thật là khôn tả,

Hàm ý thiêng cao cả tuyệt vời.

Giêsu, Chiên Đức Chúa Trời,

Gánh tội loài người, tự nguyện hy sinh.

133. Rồi sau đó Thần Linh Thiên Chúa,

Đưa Ngài lên hoang địa nhịn chay.

Satan đến cám dỗ Ngài,

Nhưng Ngài chống cự nó ngay tức thì.

137. Rời hoang địa Chúa đi giảng đạo,

Khuyên mọi người cải tạo tâm hồn.

Bởi vì Nước Chúa đã gần,

Hãy mau thống hối, canh tân cuộc đời.

141. Một hôm Chúa lên ngồi trên núi,

Giảng mở đầu,Tám Mối phúc chân.

Phúc ai nghèo khó tinh thần,

Bởi vì Nước Chúa là phần của riêng.

145. Phúc cho ai dịu hiền, hòa nhã,

Được Đất Thiêng làm của vững bền.

Phúc ai khó lóc ưu phiền,

Bởi vì sẽ được ủi yên dồi dào.

149. Phúc cho ai khát khao công lý,

Được trên ban phỉ chí no đầy.

Phúc ai hay xót thương người,

Được ơn thương xót từ trời xuống cho.

153. Phúc ai có tâm tư trong sạch,

Được thấy Chúa, nguồn mạch tốt xinh.

Phúc ai xây dựng hòa bình,

Được làm con Chúa quang vinh đời đời.

157. Phúc ai vì đạo ngay chịu khổ,

Được Nước Trời làm sở hữu riêng.

Ai nghe Chúa cũng ngạc nhiên,

Thấy Người như Đấng tự quyền phán ra.

161. Nhờ Người dạy chúng ta ý thức,

Thiên Chúa là Cha cực khoan nhân.

Bởi tình thương xót vô ngần,

Đã cho Con Một xuống trần cứu ta.

165. Được sạch tội giao hòa với Chúa,

Làm con Ngài, ơn nghĩa bao la.

Ta cần mến Chúa như Cha,

Yêu thương đồng loại như là anh em.

169. Cùng ôm ấp một niềm tin tưởng,

Mong ngày sau được hưởng trường sinh.

Chúa đòi ta ở trọn lành,

Theo gương Cha Cả hiển vinh trên trời.

173. Luật xưa cấm giết người đồng loại,

Chúa cấm luôn cả mọi căm thù.

Luật xưa cấm việc dâm ô,

Chúa còn cấm cả ước mơ chẳng lành.

177. Nếu con mắt ta sinh dịp tội,

Hãy khoét đi, cho khỏi hiểm nguy;

Vì lành hai mắt ích gì?

Nếu sa hỏa ngục, còn chi tốt lành.

181. Xưa, cho phép đoạn tình phu phụ;

Nay, Chúa truyền vĩnh thú đơn hôn.

Một chồng một vợ luôn luôn,

Trọn đời chung sống vui buồn đói no.

185. Người xưa bảo: ghét thù, yêu bạn,

Chúa không cho giới hạn hẹp hòi.

Chúa truyền yêu hết mọi người,

Nguyện cầu cho cả những ai địch thù.

189. Khi ta đến bàn thờ dâng lễ,

Mà nhớ ra có kẻ mất lòng,

Hãy về hòa giải cho xong,

Rồi sau dâng lễ, mới trông nhận lời.

193. Đong đấu nào cho người đồng loại,

Chúa sẽ đong đấu ấy cho ta,

Theo lời kinh nguyện “Lạy Cha”,

Thứ tha sẽ được thứ tha, nhân từ.

197. Phải ra sức làm cho người khác,

Những sự ta mong ước cho mình.

Và đừng chủ ý thi hành,

Sự ta không muốn ai dành cho ta.

201. Phải ăn ở thật thà, ngay thẳng,

Nhưng cũng cần tinh sáng, khôn ngoan.

Những ai vất vả, nhọc nhằn;

Hãy tìm nơi Chúa ủi an, hộ phù.

205. Học với Chúa hiền từ, khiên nhượng;

Tâm hồn ta sẽ hưởng bình an.

Bởi vì ách Chúa dịu dàng,

Gánh Người, êm ái nhẹ nhàng biết bao.

209. Ai cậy mình trước sau bị hạ;

Ai hạ mình, được Chúa nâng lên.

Được mời, đừng chọn ngồi trên;

Kẻo sau tụt xuống bị thiên hạ cười.

213. Chúa là sáng những ai theo Chúa,

Khỏi tối tăm, không sợ lạc sai.

Đất trời biến chuyển không ngơi,

Nhưng lời Chúa dạy đời đời không qua.

217. Những lời Chúa, nếu ta tuân giữ;

Sẽ như người thực sự khôn ngoan.

Xây nhà trên đá an toàn;

Mưa tuôn không sợ, suối tràn không lo.

221.Để dân chúng tiếp thu cho dễ,

Có nhiều lần Chúa kể dụ ngôn.

Nghĩa là so sánh giản đơn,

Rút trong đời sống bình dân hàng ngày.

225. Với mục đích trình bầy giáo lý,

Sao cho vừa tâm trí mọi người.

Đơn sơ nhưng lại tuyệt vời,

Đưa ta từ đất tới nơi siêu phàm.

229. Như dụ ngôn: Vua làm tiệc cưới,

Cho kẻ đi mời gọi khách ăn.

Tượng trưng Thiên Chúa khoan nhân,

Gọi ta vào đạo ái ân muôn trùng.

233. Dụ ngôn: Những cỏ lùng với lúa,

Nhằm nói lên lành dữ sống chung;

Dữ, nhờ gương sáng đổi lòng,

Lành, qua chịu đựng lập công lâu dài.

237. Dụ ngôn: Một chàng trai phung phá,

Nhằm nói lên Cha Cả khoan dung;

Thương người tội lỗi vô cùng,

Kiên tâm chờ đón, sẵn lòng thứ tha.

241. Chúa truyền dạy vào qua cửa hẹp,

Cửa rộng đưa tới kiếp trầm luân.

Nếu ta lợi cả trần gian;

Linh hồn thiệt mất, hỏi rằng ích chi?

245. Người ta sẽ lấy gì thay thế,

Linh hồn mình, nếu để hư vong.

Chúa truyền ta phải gắng công,

Sống đời hoàn thiện mới trông thiên đàng.

249. Muốn theo Chúa, phải mang khổ giá;

Từ bỏ mình, yêu Chúa mọi ngày.

Vững tin cậy Chúa an bài,

Thương ta hơn cả chim trời cỏ hoa.

253. Phải nguyện cầu thiết tha bền bỉ;

Xin sẽ cho, gõ sẽ mở ra.

Của Xê da, trả Xê da;

Những gì của Chúa,thì ta trả Người.

257. Không ai được làm tôi hai chủ,

Coi Chúa Trời, tiền của như nhau;

Bởi vì tiền của ở đâu,

Lòng ta ở đó, lo âu đêm ngày.

261. Phải tìm Nước Chúa Trời trước nhất,

Còn sự gì Người tất thêm cho.

Của trần, đừng mải tích thu,

Mối ăn, mọt gặm, công phu phí hoài.

265. Phải tỉnh thức như người đầy tớ,

Đợi chủ về, mở cửa ngay ra.

Bởi giờ Chúa tới thăm ta,

Như người trộm đến đêm khuya bất thần.

269. Để làm chứng cho dân tin tưởng,

Nhận biết Người là Đấng Cứu Tinh.

Chúa Kitô lấy quyền mình,

Làm nhiều phép lạ, uy danh lẫy lừng.

273. Bao người bệnh vui mừng được khỏi,

Mù được trông, phong hủi được lành.

Phong ba tức khắc thanh bình.

Chính Ngài chết đoạn phục sinh huy hoàng.

277. Có lần Chúa cũng loan báo trước,

Sự tương lai vượt sức trí ta:

Việc Sa-lem bị Rôma,

Bao vây thiêu hủy biến ra tro tàn;

281.Việc Phêrô ba lần chối Chúa;

Việc Người qua khổ giá phục sinh;

Những điềm rùng rợn khiếp kinh,

Báo ngày chung thẩm công minh sau này;

285. Nhưng đặc biệt tương lai Giáo Hội,

Luôn vững bền vượt mọi thời gian.

Mặc cho hỏa ngục cản ngăn,

Không ngừng tiến triển lan tràn khắp nơi.

289. Để minh chứng những lời Chúa dạy,

Còn bao gương vĩ đại Chúa làm.

Đời Người sống rất siêu phàm,

Không ai bắt được lỗi lầm cỏn con.

293. Linh hồn Chúa như vườn thơm nức,

Trăm thứ hoa nhân đức tuyệt vời.

Kính yêu Cha Cả trên trời,

Mến thương nhân loại, trọn đời hy sinh.

297. Vì Chúa biết Tin Lành cứu độ,

Cần có người công bố khắp nơi.

Chúa cầu nguyện suốt đêm dài,

Sáng ra Chúa chọn mười hai sứ đồ.

301. Trong số đó Phêrô ngư phủ,

Chúa đặt làm nguyên thủ giáo đoàn.

Tựa như tảng đá vững vàng,

Sức quyền hỏa ngục không làm chuyển lay.

305. Về những kẻ nghe lời khuyên giảng,

Ta nhận ra nhiều hạng khác nhau.

Dân nghèo lao động khổ đau,

Vui nghe lời Chúa kêu cầu Chúa thương.

309. Bọn biệt phái và hàng tư tế,

Cùng những người vai vế trong dân;

Lòng đầy tham vọng phàm trần,

Họ ghen ghét Chúa, chủ tâm giết Người.

313. Ba năm Chúa giảng Lời Hằng Sống,

Tựa như người gieo giống tung rơi.

Quả sinh nhiều ít, tùy nơi;

Vệ đường, đá sỏi, bụi gai, đất mầu.

317. Người thiện chí tiếp thâu Lời Chúa,

Đem thực hành sinh quả gấp trăm.

Còn người xấu lại để tâm,

Cố tình từ chối Phúc Âm Nước Trời.

III. CUỘC KHỔ NẠN VÀ PHỤC SINH

321. Cuộc đời Chúa, những ngày sau hết,

Đã diễn ra nhiều việc phi thường.

Đớn đau, bi thảm khôn lường,

Dạt dào, lênh láng tình thương vô bờ.

325. Ngày thứ nhất, Chúa cho môn đệ,

Đến làng kia cốt để mượn lừa.

Chúa cưỡi lên vẻ hiền từ,

Tiến đi về phía đền thờ Sa-lem.

329.Đám quần chúng với niềm hy vọng

Ra rước Ngài long trọng, tưng bừng

Người vẫy lá, kẻ reo mừng:

“Đấng nhân danh Chúa đến cùng chúng tôi.”

333. Tới gần thành, Chúa rơi hàng lệ,

Thương xót dân sau sẽ điêu linh;

Vì không biết Chúa thương mình,

Vì không đón nhận tin lành bằng yên.

337. Đến Thứ Năm, Chúa truyền môn đệ,

Đi dọn nơi ăn Lễ Vượt Qua.

Theo như luật cũ đề ra,

Nhớ ngày giải phóng ông cha đã truyền.

341. Trước khi ăn, Chúa liền chỗi dậy,

Rửa chân cho hết thảy tông đồ.

Việc xong, Chúa nói lý do;

Để cho môn đệ làm như Chúa làm.

345. Trong bữa ăn, Chúa cầm lấy bánh,

Truyền phép thành Mình Thánh của Người.

Rồi nâng chén rượu trên tay,

Chúa truyền phép rượu thành ngay Máu Người.

349. Máu Tân Ước đời đời vĩnh cửu,

Đổ chan hòa, để cứu muôn dân.

Khỏi vòng nô lệ tà thần,

Khỏi sa hỏa ngục trầm luân muôn đời.

353. Các tông sứ vâng lời Chúa dậy:

“Đây Mình Ta, nhận lấy mà ăn.

Việc này sau phải ân cần,

Làm lại nhiều lần để nhớ đến Ta”.

357. Đoạn rồi, Chúa thiết tha yên ủi,

Các tông đồ trước nỗi chia ly.

Mai ngày Chúa sẽ khuất đi,

Thánh Linh sẽ đến phù trì, ủi an.

361. Các ông buồn, thế gian phấn khởi;

Nhưng cơn buồn sẽ đổi thành vui.

Các ông cần hợp với Người,

Như cành hợp với thân cây vững bền.

365. Điều răn mới, Chúa truyền môn đệ,

Yêu mến nhau như thể Chúa yêu.

Đó là dấu hiệu cao siêu,

Chứng minh đạo Chúa hơn nhiều tài ba.

369. Môn đệ, có Giuđa phản bội,

Định nộp Người, cầu lợi riêng tư.

Hắn đi gặp gỡ kẻ thù,

Bàn mưu bắt Chúa sao cho yên hàn.

373. Ăn bữa đoạn, ngày tàn đêm tới,

Chúa liền đi đến núi Cây Dầu.

Sứ đồ lẽo đẽo theo sau,

Chúa truyền tỉnh thức nguyện cầu thiết tha.

377. Để kiên trì không sa cám dỗ,

Nhẹ lòng thần, lòng thú nặng nề.

Chọn ba môn đệ cùng đi,

Chúa vào vườn Giệt-ma-ni nguyện cầu.

381. Linh hồn Chúa khổ sầu đến chết,

Mình mồ hôi lẫn huyết tuôn ra.

Chúa càng cầu nguyện thiết tha,

Khẩn van xin Đức Chúa Cha khoan hồng.

385. Lời cầu khẩn hòa cùng nước mắt,

Nguyện Chúa Cha thương cất chén này.

Nhưng đừng theo ý Con đây,

Một theo thánh ý Cha thời tốt hơn.

389. Đang khi Chúa phải cơn hấp hối,

Các tông đồ mệt mỏi lo buồn.

Mắt nặng trĩu ngủ bên vườn,

Mặc dù Chúa bảo thức luôn với Người.

393. Một thiên sứ từ trời hiện xuống,

Yên ủi Người anh dũng hiến thân.

Lát sau thấy một đội quân,

Giuđa hướng dẫn bất thần tới nơi.

397. Hắn tiến lại hôn Người, làm hiệu,

Cho chúng bắt và điệu Người đi.

Sứ đồ, khi ấy khác gì,

Đoàn chiên mất chủ, sợ nguy trốn liền.

401. Bắt Người đoạn, thoạt tiên chúng điệu,

Đến nhà ông trưởng cựu Anna.

Rồi sang giáo trưởng Caipha,

Ông này đứng dậy để tra vấn Người:

405.“Đây, nhân danh Chúa Trời hằng sống,

Ông phải khai cho chúng ta tường:

Ông, Con Thiên Chúa thật chăng?”.

Chúa liền tuyên bố rõ ràng công khai:

409. “Sự thật đúng như ngài nói đấy,

Đến ngày sau sẽ thấy Con Người;

Ngự bên hữu Đức Chúa Trời,

Trên mây hiện xuống sáng ngời uy linh”.

413. Caipha xé áo mình mà nói:

“Hắn lộng ngôn, cần hỏi gì thêm”.

Mọi người phụ họa kêu lên:

“Hắn ta đáng chết để đền lộng ngôn”.

417. Suốt đêm bọn ác ôn canh giữ,

Thay đổi nhau làm khổ nhục Người.

Phêrô đêm ấy bồi hồi,

Vào sân giáo trưởng, đến ngồi sưởi chung.

421. Một đầy tớ hỏi ông: “Có phải

Là môn đệ Người ấy hay không?”

Phêrô liền sợ cuống cuồng

Chối, thề mình chẳng biết Ông bao giờ.

425. Ngay lúc đó gà vừa cất gáy,

Nhắc Phêrô nhớ lại lời Thầy.

Ông liền thổn thức ra ngoài,

Ăn năn khóc lóc đắng cay vô cùng.

429. Rồi sáng sớm hội đồng Do thái,

Quyết nghị rằng: Người phải hy sinh.

Nhưng mà họ phải đệ trình,

Rô-ma xét duyệt, thi hành mới xuôi.

433. Họ đem Chúa đến nơi Philát,

Là toàn quyền thay mặt Rôma.

Ông này khi đã thẩm tra,

Thấy rằng vô tội, muốn tha cho Người.

437. Để dân bớt cáo nài đe dọa,

Philát sai đem Chúa đánh đòn.

Dưới làn roi vọt ác ôn,

Mình Người rách nát, tâm hồn đắng cay.

441. Chúng còn lấy vòng gai sắc nhọn,

Đội đầu Người, dữ tợn khôn lường.

Chúng chơi tấn kịch tôn vương,

Quỳ gối nhạo rằng: “Vạn tuế Đức Vua”.

445. Đoạn vây Chúa, chúng đua nhau đánh,

Nhổ vào nhan cực thánh của Người.

Giật que sậy Chúa cầm tay,

Đập trên đầu Chúa cho gai lọt vào.

449. Philát muốn làm sao tha Chúa,

Đem Người lên trước cửa công đường.

Thân hình thiểu não, đáng thương,

“Đây là Người ấy, quốc vương các người”.

453. Dân nghe thấy, cáo nài la hét:

“Đem đóng đanh, đem giết nó đi”!.

“Ông ta có tội tình gì?”.

“Hắn ta xưng đế, tội chi nặng bằng!”.

457. Vì thấy chúng hung hăng quá độ,

Philát đành nhượng bộ cho xuôi.

Rửa tay, đoạn phó trao Người,

Cho quân lính điệu lên đồi Canvai.

461. Chúa im lặng vác cây thập giá,

Sức kiệt hao gục ngã nhiều lần.

Đến nơi, Chúa bị lột trần,

Tứ chi đanh đóng, toàn thân phơi bầy.

465. Dưới tia nắng, mặt trời thiêu đốt,

Ruồi muỗi bâu, châm hút máu hồng.

Miệng khô, cổ khát vô cùng,

Tai nghe chế giễu, mắt trông địch thù.

469. Chúa đau đớn, mặc dù hết sức,

Nhưng Người cam chịu nhục đến cùng.

Người xin Cha Cả khoan dung,

Thứ tha cho họ, vì chưng họ lầm.

473. Maria đứng gần thập giá,

Để cảm thông cùng Chúa hiến thân.

Vâng theo lời Chúa trao ban,

Nhận làm từ mẫu Gioan sứ đồ.

477. Vào quãng độ ba giờ chiều đó,

Chúa gục đầu, dâng phó linh hồn.

Trong tay Cha Cả chí tôn,

Đoạn kêu lớn tiếng, đau buồn tắt hơi.

481. Đất rung động, mặt trời mất sáng,

Màn đền thờ xé thẳng làm hai;

Như thương Chúa Cả muôn loài,

Hiến thân chịu chết cho người trần gian.

485. Một tên lính đứng gần thập giá,

Hắn thấy là Người đã tắt hơi;

Lấy đòng đâm thủng tim Người,

Máu hòa với nước tức thời chảy ra.

489. Chiều tối đến, dăm ba thân thích,

Tháo xác Người, rửa sạch vết thương;

Táng trong huyệt đá vội vàng,

Địch thù cắt lính canh hang táng Người.

493. Ngày thứ nhất, lúc trời chưa rạng,

Một thiên thần mặt sáng chói lòa.

Từ trời xuống, lật đá ra,

Lính canh khiếp ngã, tưởng là chết ngay.

497.Mấy phụ nữ đồng thời tới đó,

Với chủ tâm thăm mộ thánh Người.

Sứ thần bảo các bà hay:

“Chúa vừa sống lại ở đây không còn.

501. Mau loan báo cho môn đệ biết,

Chúa phục sinh, thần chết bại rồi.

Các ông sẽ được thấy Người”.

Nỗi buồn tiêu tán, niềm vui chan hòa.

505. Chiều tối ấy, trong nhà đóng kín,

Chúa Kitô hiện đến bất thần.

Chúc chào môn đệ bình an,

Trao quyền tha tội ân ban tự trời.

509. Sau buổi đó, nhiều nơi nhiều lúc,

Chúa Kitô tiếp tục hiện ra.

Có lần cho phép Tôma,

Sờ tay vào Chúa để mà vững tin.

513. Lần khác Chúa hiện trên bờ biển,

Hỏi Phêrô: “Có mến Chúa không?”.

Phêrô đượm vẻ đau buồn,

Khiêm nhường thưa lại rằng: “Con mến Thầy”.

517.Chúa vui vẻ bỏ ngay tội cũ,

Đặt ông làm mục tử đoàn chiên;

Chiên con, chiên mẹ mọi miền,

Đều ở dưới quyền thủ trưởng Phêrô.

521. Bốn mươi ngày kể từ sống lại,

Chúa Kitô lại tái hiện ra.

Đưa môn đệ tới đồi kia,

Dặn dò lần chót trước khi lên trời:

525. “Chúng con đi khắp nơi, giảng dạy;

Rửa tội cho hết thảy mọi người.

Từ nay cho đến hết đời,

Ta ở mọi ngày với chúng con liên”.

529. Rồi sau đó Chúa lên khỏi đất,

Cho tới khi Người khuất trong mây.

Sứ đồ ngây ngất nhìn trời,

Thiên thần hiện đến bảo: “Thôi, trở về.

533. Chúa vừa mới khuất đi khỏi thế,

Ngày tận chung Người sẽ tái lâm;

Trên mây sáng láng vô ngần,

Thưởng công phạt tội người trần khắp nơi”.

IV. PHẦN KẾT

537. Chúng ta học cuộc đời của Chúa,

Đều thấy gương muôn thuở sáng ngời.

Chúa sinh làm mốc chia đôi,

Thời gian, lịch sử; mọi đời nhớ ghi.

541. Chỉ có Chúa kiên trì thực hiện,

Một cuộc đời thánh thiện, siêu phàm.

Chỉ lời giáo huấn Phúc Âm,

Cao siêu, vĩnh cửu, gieo mầm phục sinh.

545. Chỉ có Chúa hiến mình tuyệt đối,

Vì xót thương chuộc tội cho đời.

Chỉ mình Chúa đã chết rồi,

Tự quyền sống lại, đúng lời tiên tri.

549. Chỉ có Chúa khuất đi khỏi thế,

Vẫn được hằng yêu quý khắp nơi.

Với thời gian, thảy mờ phai

Giêsu Cứu Thế đời đời vinh quang.

Thánh Vịnh Sám Hối