Cám Ơn Mùa Giáng Sinh
Con cám ơn Chúa rất thánh là Cha và là Chúa có phép vô cùng, đã thương đến tôi tá mọn này, mà ngự vào nhà linh hồn con, thì con đội ơn Chúa lắm. Ấy bởi tội con, cho nên Chúa ngự tòa cực trọng trên trời mà sinh xuống thế gian, chọn lấy nửa đêm khi loài người cùng loài vật đang nghỉ yên, thì Chúa nên con trẻ nhỏ bởi lòng Rất Thánh Đức Bà Maria Đồng Trinh mà ra, bỗng chốc ngự trong máng cỏ.
Trước hết, Chúa các thánh đồng trinh quỳ lạy tạ ơn Chúa chuộc tội đã ra đời, vì đã chọn mình làm Mẹ; sau nữa, ông thánh Giuse cũng lạy tạ ơn vì đã chọn mình làm cha nuôi; các thánh Thiên thần ở trên trời xuống, kính lạy ngợi khen Chúa thiên đàng đã ra đời làm người, cùng truyền tin cho những kẻ chăn chiên miền ấy đến kính lạy Chúa.
Con xin hợp một ý cùng Rất Thánh Đức Bà và ông thánh Giuse, cùng các thánh Thiên thần và các kẻ chăn chiên mà thờ phượng kính lạy cùng tạ ơn Chúa hết lòng hết sức. Dù mà Chúa sinh ra trong hang đá máng cỏ, thì cũng là Chúa thật trời đất; dù mà Chúa làm con trẻ yếu đuối, thì cũng là Chúa có phép vô cùng, lấy ba ngón tay nâng nổi cả và trời đất; dù mà Chúa mới sinh ra ở thế gian, song vốn đã sinh ra trong trí Đức Chúa Cha từ trước vô vùng; dù mà Chúa sinh ra có khóc lóc, xong các thánh Thiên thần vốn hằng hát mừng ngợi khen trên thiên đàng. Chớ gì lòng con nên như hang đá cho Chúa giáng sinh; chớ gì lòng con nên như máng cỏ cho Chúa ngự.
Con lạy Chúa đã sinh xuống thế gian, có ý đem chúng con về quê thật là nước thiên đàng; vì loài người chúng con đã lạc mất, đã ra tối tăm, cho nên Chúa sinh xuống nửa đêm mà đem sự sáng cho chúng con. Chúa làm con trẻ khóc lóc cho chúng con được vui mừng. Chúa làm người rất khó khăn cho chúng con được phú quý trên thiên đàng. Chúa ở trên trời mà xuống đất cho chúng con được bỏ đất mà lên trời.
Con lạy Chúa là Chúa tóm lại mọi sự vui thật, mà đã sinh ra nơi hang đá máng cỏ mùa đông giá rét; thật Chúa là mạch mọi sự châu báu, mà đã sinh xuống thế gian thiếu thốn mọi sự, cửa nhà chẳng có phải ở đỗ nơi hang đá, chẳng ai biết Chúa là ai.
Con lạy Chúa, bởi con tham sự giàu có sang trọng thế gian, cho nên Chúa chịu thiếu thốn làm vậy, con thấy sự khó một chút thì lo buồn, ai lấy con làm hèn thì con chịu chẳng được; cho nên Chúa đã chịu khó từ thuở mới ra đời và hạ mình xuống dường ấy.
Vậy con dâng trót mình con, xác và linh hồn, cùng mọi sự thuộc về con thì con dâng cho Chúa hết thay thảy; xin Chúa sửa sang lòng con nên mới, là ở khiêm nhường vâng lời chịu lụy, yêu ở khó khăn, mến sự sạch sẽ, cho đáng Chúa ngự trị lòng con; song le con mê muội dại dột lắm, khi Chúa ngự xuống lòng con, dù mà trọn đời con dọn mình hết sức thì cũng chẳng đáng, mà Chúa cũng chẳng chấp, lại muốn ngự vào linh hồn con hàng ngày, thì con đội ơn Chúa lắm; nào con có của gì mà dâng trả nghĩa Chúa? Thật con là không. Vậy con xin cậy nhờ nhân đức sạch sẽ Đức Bà và ông thánh Giuse, và nhân đức khiêm nhường các kẻ chăn chiên làm của lễ dâng cho Chúa. Amen.