Bài 4 - Sách Ai Ca
1 Làm sao vàng lại phai nhạt được? Vàng tinh khiết nhất cũng biến chất rồi! Đá thánh nằm vung vãi mọi đầu đường góc phố.
2 Những người con ưu tú của Xi-on quý giá tựa vàng ròng, sao lại bị coi thường như bình đất do tay người thợ gốm làm ra?
3 Ngay cả lũ chó rừng cũng biết chìa vú cho con bú, thế mà con gái dân tôi lại dữ dằn hung bạo như đà điểu chốn hoang địa khô cằn.
4 Bé thơ măng sữa, vì quá khát, nên lưỡi dính với hàm; còn đám trẻ nhỏ đòi ăn bánh, nhưng nào có ai cho!
5 Những người từng thưởng thức cao lương mỹ vị nay gục chết ngoài đường, những kẻ được dưỡng nuôi trong nhung lụa nay phải bốc phân dơ.
6 Thiếu nữ dân tôi gian ác tầy trời vượt xa cả Xơ-đôm tội lỗi; thành đó bị đổ nhào trong nháy mắt, chẳng cần ai phải nhúng tay vào.
7 Đám thanh niên mới ngày nao rạng ngời hơn tuyết, trắng hơn cả sữa tươi, thân mình đẹp hơn san hô thắm đỏ, da dẻ mịn màng tựa ngọc xanh.
8 Nay mặt chúng đen như mồ hóng, ngoài đường phố không thể nhận ra, chỉ còn da bọc xương, khô đét như khúc gỗ.
9 Chết vì gươm đâm còn may mắn hơn chết vì đói lả, bởi vì người chết đói chẳng được ăn hoa quả ruộng đồng.
10 Những bà mẹ vốn dịu hiền âu yếm lại đang tay nấu thịt con mình, biến chúng thành của ăn ngày con gái dân tôi lâm cơn cùng khốn.
11 ĐỨC CHÚA đã đùng đùng nổi giận trút hết cơn thịnh nộ xuống Xi-on, khiến bùng lên ngọn lửa thiêu hủy cả móng nền.
12 Vua chúa trần gian cùng dân cư thế giới không làm sao tin nổi rằng kẻ thù cùng với quân áp bức lại qua được cửa thành Giê-ru-sa-lem.
13 Âu cũng chỉ vì ngôn sứ tội lỗi, vì tư tế đồi bại quá đi thôi: ngay ở giữa thành, họ ra tay đổ máu người công chính.
14 Họ như người mù lang thang ngoài đường phố, mình mẩy đầy máu me; ngay cả áo xống họ, chẳng ai dám đụng tới!
15 Người ta kêu: “Đồ dơ bẩn đó! Tránh đi thôi! Tránh đi! Tránh đi! Đừng đụng tới chúng!” Chúng có trốn, có trôi dạt đến đâu, dân ngoại cũng sẽ nói: “Chúng không ở đây được.”
16 Thánh nhan ĐỨC CHÚA phân tán chúng, chẳng nhìn đến chúng nữa. Tư tế không dám ngẩng mặt lên, kỳ mục chẳng được ai đoái đến.
17 Phần chúng tôi vẫn mỏi mắt mong chờ, chờ mong cứu giúp cũng luống công. Từ vọng canh, chúng tôi ngóng đợi, đợi một dân chẳng cứu nổi ai.
18 Bước chân chúng tôi, quân thù dò xét, không cho bén mảng tới quảng trường. Tận số rồi, đời chúng tôi đã hết, quả chúng tôi đã đến ngày tàn!
19 Những người săn đuổi chúng tôi lanh lẹ quá, hơn cả đại bàng giữa trời xanh. Chúng rượt đuổi chúng tôi trên đồi núi, nơi hoang địa gài bẫy bắt chúng tôi.
20 Đấng được ĐỨC CHÚA xức dầu, và từng là lẽ sống của chúng tôi, đấng ngày xưa chúng tôi đã nói “giữa chư dân, ta núp bóng người”, thì nay sa hố quân thù đào sẵn.
21 Hãy vui lên, hãy nhảy mừng, hỡi thiếu nữ Ê-đôm đang cư ngụ trong miền đất Út: chén lôi đình rồi cũng đến lượt ngươi phải uống, say ngất say ngư, ngươi sẽ tự lột trần.
22 Hỡi thiếu nữ Xi-on, tội vạ ngươi đã được tẩy xóa, ngươi chẳng còn phải đi lưu đày nữa. Còn ngươi, hỡi thiếu nữ Ê-đôm, sự gian ác của ngươi, Người sẽ trừng trị, tội lỗi của ngươi, Người sẽ lột trần.