Chương 17 - Sách Gióp
1 Hơi thở tôi đã cạn, ngày đời tôi đã hết, một nấm mồ đang đợi chờ tôi.
2 Chung quanh tôi lại chẳng phải là một đám người ưa cười đùa chế nhạo đó sao? Suốt canh khuya, mắt tôi đắm chìm trong cay đắng!
3 Xin Ngài đứng ra bảo đảm cho con, vì ngoài Ngài ra, ai nào dám đưa tay cam kết?
4 Quả thật, Ngài làm cho lòng chúng ra mù tối, chẳng còn nhận ra điều hay lẽ phải. Vì vậy, Ngài không chịu để cho chúng đắc thắng.
5 Tựa như ai đó mời bạn đến chia phần, trong khi chính con mình lại mỏi mắt chờ mong.
6 Tôi cũng nên trò cười cho thiên hạ, ai đưa mắt nhìn cũng phải ngoảnh mặt đi.
7 Mắt tôi hoen mờ vì đau khổ, toàn thân tôi chỉ còn là cái bóng.
8 Thấy cảnh này, người ngay thẳng cũng phải bàng hoàng, người vô tội phẫn nộ với ác nhân.
9 Nhưng người công chính luôn giữ vững đường lối của mình, kẻ tay sạch lòng thanh sẽ được thêm sức mạnh.
10 Các anh cứ trở lại, cứ đến đây, nhưng trong các anh, tôi chẳng thấy ai là khôn ngoan cả.
11 Ngày đời tôi qua nhanh, toan tính của tôi thành mây khói, cùng với những ước mơ tôi hằng ấp ủ.
12 Thiên hạ muốn biến đêm thành ngày, tưởng chừng bóng tối sẽ qua đi và trời sáng.
13 Nếu tôi hy vọng âm phủ sẽ là nhà, và tôi sẽ kê giường trong bóng tối,
14 nếu tôi nhìn nấm mồ mà nói: “Đây là cha tôi!” và nhìn giòi bọ: “Đây là mẹ, đây là chị tôi!”,
15 thì hy vọng của tôi ở chỗ nào, hạnh phúc của tôi, ai là người nhìn thấy?
16 Bấy giờ, hạnh phúc và hy vọng có đi vào âm phủ hay chăng, khi ta cùng nhau yên nghỉ trong bụi đất?